M CHÁNH

Lương Ngc Thành

 

tranh Thái Tuấn

 

(Ở Bảo Lộc nhiều người biết tiếng ḷ nem của bà Chánh nhưng rất ít ai biết Mạ Chánh có một t́nh sử thật độc đáo)

 

          Tại số 23/3 đường Gia Hội, xóm Trần Trạch, mạ Chánh đă được sinh ra và lớn lên trong phủ của bà Công chúa Đồng Phú. Là con út trong một gia đ́nh nho giáo ḍng giơi thứ 25 của vua Thiệu Trị, đang học lớp 5, Cours Supérieur, tuổi 15, mạ Chánh không biết chi ngoài việc học lấy bằng Primaire Élémentaire. 

          Cậu học sinh con một Trương Chánh từ huyện Tam kỳ, Quảng Nam, được gia đ́nh gửi ra Hội An trọ học. Sống gần một khu nhà thổ, nơi ăn chơi ồn ào náo nhiệt của giới mày râu, cậu học tṛ vốn thường nghịch phá ấy đă có rất ít tiến bộ. Dù chỉ theo nghề nem chả của ông bà, ba ruột của Chánh luôn luôn mong cậu con một ấy học giỏi. Vốn không sanh được con, cô dượng của cậu xem Chánh như con ruột. Cha ruột và cha nuôi, một thầy thuốc, cùng quyết định đưa cậu Chánh đang học lớp đệ tứ, rời Hội An ra học trường Tư Thục Thuận Hóa, cố đô Huế.

          Một hôm, một người bạn của d́ của Mạ đến xin cho một cậu học tṛ Chánh lớn hơn Mạ 4 tuổi ở trọ học. Vốn rất ít nói nhưng học khá giỏi, Chánh nhanh chóng khiến cho ông ngoại thương yêu. Dù tuổi cao đang bệnh hoạn, ông luôn quan tâm đến người học tṛ xứ Quảng ấy. Mỗi khi có quà bánh, thức ăn ngon, ông đều nhắc cô con gái út chia phần cho Chánh. Biết sức khỏe yếu dần, người cha xứ Huế rất muốn cho “con ni” gần với “thằng nớ” hơn. Quá thương Chánh, ông ta luôn thầm nghĩ ra cách để giữ người học tṛ xứ Quảng ấy ở lại Huế luôn. Ông bảo Trương Đức Chánh dạy kèm cho cô con gái út môn toán và Pháp văn, 3 buổi tối một tuần. Được sống trong khung cảnh nên thơ của vùng có nhiều đền đài lăng tẩm núi Ngự sông Hương, Trương Chánh c̣n bị một sức hấp dẫn rất mạnh từ người con gái Huế mà chàng giảng dạy.

          Sau khi nghỉ tết năm Ất Dậu, 1944, Trương Chánh từ Tam Kỳ, Quảng Nam trở ra Huế với một cái chân bị băng bó. Thay v́ hỏi han “ông thầy dạy kèm” vừa bị tai nạn ǵ, cô học tṛ nhỏ, Trần Thị Măi Tiếu, cứ che miệng cười ra vẻ trêu chọc. Chàng đă cứ tưởng là,

  “Măn mùa tóc gạo rơm khô,
   Bạn về quê bạn biết nơi mô kiếm t́m?”

Tiếu càng ít quan tâm đến cái vết thương ấy, ông thầy Chánh càng dỗi hờn. Chánh chỉ c̣n biết trách thầm,

“Người mô mà vô t́nh như rứa?”

Sự vô t́nh ấy như thúc giục thêm chàng trai xứ Quảng, họ Trương tiến thêm một bước. Sau gần một năm dạy kèm cho cô học tṛ Huế, một buổi tối, trong giờ học, thầy Chánh viết ra trên một mẩu giấy nhỏ một thông điệp vô cùng vắn tắt và độc nhất vô nhị. Ḷn tay xuống dưới mặt bàn, dùng chân khều chân của cô học tṛ nhỏ, thầy Chánh trao một mảnh giấy nhỏ,

“Tiếu có thương anh không?”

Đang rất lo lắng về 10 bài toán phải nộp vào sáng mai, nhất là đang ngồi trong bàn học gần giường bệnh của cha, không hé miệng nói đến nửa lời, người học tṛ Măi Tiếu ṿ ngay mảnh giấy nhỏ ấy và buông nó rơi xuống sàn nhà.

Không màng đến chuyện ǵ chung quanh, thầy Chánh ḷn tay xuống bàn cố trao cho người học tṛ đang ngồi thẹn thùng trước mặt một mảnh giấy nữa, với cùng một câu hỏi,

“Tiếu có thương anh không?”

Lần nào cũng vậy, chữ Tiếu được chàng viết hoa và gạch dưới. Lần nào đón nhận, người thiếu nữ Huế chưa biết thế nào là thương yêu ấy cũng ṿ nhỏ rồi buông rơi nó xuống sàn nhà, thầm mong sao cho thời gian trôi qua thật nhanh.

  “T́nh về Đại Lược. 

   Duyên ngược Kim Long.

  Tới đây là chỗ rẽ của ḷng.

  Gặp nhau c̣n biết trên sông bến nào?”

Một bên, người con gái 16 tuổi, “ốt dột”, không nói một lời nào. O Măi Tiếu chỉ cúi rủ mái tóc dài che mặt, trong ḷng vừa lo sợ vừa hờn giận. Bên phía bên kia bàn, người thanh niên họ Trương, 20 tuổi, cũng không nói một lời nào mà cứ tiếp tục viết và trao cho O Tiếu mảnh giấy khác cho đến hết buổi học. Những mẩu giấy bị ṿ nhỏ ấy vương văi khắp dưới mặt bàn.

   “Núi cao chi lắm núi ơi,
    Núi che mặt trời không thấy người thương.”

          Sau khi không được nàng phúc đáp, chàng bèn viết thư về cho cha ruột và cha nuôi. Hai người cha lập tức ra Huế để gặp ngay người anh cả của Măi Tiếu để xin làm đám hỏi và có thể là cưới “chạy tang”. Bà mẹ của Tiếu liền phản đối, v́ theo lời bà giải thích,

“O Tiếu c̣n nhỏ lắm, c̣n phải đi học. Mai này, sau khi ông quy tiên, mạ c̣n trông nhờ vào O, chăm sóc kề cận chứ hỉ.” 

Ba của Tiếu th́ cho rằng đến lúc sắp ra đi như vầy ông chỉ muốn nh́n thấy cảnh Trương Chánh trở thành con rể. Ông mong sao được cặp tân lang tân nương dâng cho ông miếng bánh, ly rượu lễ. 

          Biết ngày một yếu dần, ông đồng ư làm một đám cưới gấp trước khi ông trút hơi thở sau cùng.

Khoảng 11 giờ đêm hôm ấy, với 3 mâm trầu rượu, 1 trên bàn thờ tổ tiên, một trên bàn thờ Phật và một mâm lễ. Xính lễ của gia đ́nh họ Trương là một đôi bông tai và 3 tờ giấy bạc Đông Dương. Cạnh giường bệnh, người anh rể của Măi Tiếu viết tay tờ giấy hôn thú. Măi Tiếu không được mặc áo cưới, không trang điểm, không có họ nhà gái chúc mừng, cho quà và không có lạy xuất gia. Khi cặp nam nữ ấy đang đứng sánh đôi thắp hương bàn thờ tổ tiên, tiếng pháo nổ trước sân khiến nhiều người hàng xóm chạy đến xem. Ông được đỡ dậy để nh́n thấy quang cảnh đám cưới của cô gái út. Để ông hưởng chút ít lễ cưới, người con rể đút cho ông một tí bánh. Ông vui ḷng nhấm nháp trên đầu môi. Một số người dự lễ lại có ư kiến để ông nhấm chút rượu. Ông mỉm cười nh́n đôi tân lang tân nương rồi nhấm nháp một chút rượu được người rể lớn dâng đến miệng. Cốc rượu lễ vừa được lấy ra, Ông cũng vừa ngả đầu nhẹ về phía phải, nhắm mắt ra đi trong tiếng khóc rống lên của mọi người.

          Sau cái đám cưới chạy tang ấy, cô dâu Tiếu thi đậu bằng Primaire và chú rể Chánh thi đậu Diplôme và được bà mẹ vợ làm một cặp vịt vừa để cúng người chồng quá cố vừa để khao chàng rể hiền, hiếu học.

          Suốt đời Mạ chỉ có ba Chánh và cuộc t́nh của Mạ thật đáng đọc.

 

Lương Ngọc Thành                                                          

Rạch Giá 21- 05- 2013