LO LNG

Thái Vĩnh Khiêm

 

 

 

Làng Vĩnh Cửu nổi tiếng vượt bực về món thịt cầy ăn rất khoái khẩu. Không c̣n ai nhớ v́ sao các cụ ngày xưa chọn hai chữ “Vĩnh Cửu” đặt tên cho làng. Có điều chắc chắn nó không phù hợp mấy với tuổi thọ của các chú khuyển trong làng này.

          Dân hai làng Vĩnh Cửu và Trường Xuân giao hảo qua lại với nhau từ lâu rồi. V́ vậy ông Lư trưởng làng Vĩnh Cửu có nhă ư mời một vài thân hào nhân sĩ bên làng Trường Xuân quá bộ sang ăn giỗ ông nội của ḿnh. Ông mới lên làm lư trưởng được ít lâu nên tổ chức đám giỗ thật linh đ́nh cho được nở mày nở mặt với thiên hạ.

          Nhận được lời mời cụ Cả Ḥa như mở cờ trong bụng. Cụ mang ngay quần áo ra treo cho phẳng phiu chờ đúng ngày c̣n diện lên đi dự tiệc. Nh́n bộ điệu lăng xăng của chồng, cụ Cả bà bực ḿnh lắm. Cụ lại đâm lo khi nhớ tới thói ham mê rượu chè của cụ ông và chỉ sợ chẳng may cụ ông chè chén quá độ mà lâm bệnh thời khốn. Cụ khuyên chồng nên cáo bệnh ở nhà th́ hơn.

          Vừa nghe lời vợ can ngăn, cụ Cả Ḥa đă bị phật ư đâm ra cáu kỉnh. Trăm th́ mười họa mới được thưởng thức món thịt cầy của làng Vĩnh Cửu mà lại từ chối không đi là cái quái ǵ? Cụ không hiểu nổi cách suy nghĩ lạ lùng như vậy! Không thể nào cụ lại chịu bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này cả. Cụ vẫn thường tuyên bố nhiều người có thể quan niệm ở trần gian nhị khoái là “thứ nhất phạm pḥng, thứ nh́ ḷng lợn” nhưng riêng đối với cá nhân cụ cái thú thứ nh́ phải là thịt cầy mới đúng. Nếu không, tại sao người đời vẫn thường nói: “sống được miếng dồi chó, chết được bó vàng tâm” là nghĩa làm sao?

          Nghĩ vậy nên cụ Cả Ḥa gạt phăng sang một bên lời can ngăn của vợ. Cụ gắt với cụ bà:

          “Rượu tăm thịt chó nướng vàng

          Mời đi đánh chén cách làng cũng đi.”

 

          Mặc cho cụ bà phân trần nhỏ to, cụ vẫn khăng khăng giữ vững lập trường của đấng tu mi biết rơ ḿnh muốn ǵ.

          Cụ mượn hai câu thơ để nói ngang:

          “Thấy ai ai ta cũng ai ai

          Ai ai ấy th́ ta cũng ấy.”

 

          Trước thái độ ngang bướng của đức lang quân, cụ bà giận giỗi bỏ sang nhà láng giềng chơi cho đỡ tức. Ở lại trong pḥng một ḿnh, cụ Cả Ḥa vừa vuốt ve chiếc áo dài trên mắc áo vừa se sẽ ngâm nga: “Nhất mực, nh́ vàng, tam khoang, tứ đốm.”

          Sáng sớm tinh sương lúc gà vừa gáy, cụ Cả Ḥa đă chỉnh tề trong bộ khăn đóng áo dài ra đầu làng đợi bạn bè tới để cùng nhau băng ruộng thẳng tiến về phía làng Vĩnh Cửu.

          Cùng đi bữa đó có ông “Bợm Mộc”. Dân làng đặt cho ông cái tên lạ lạ này là v́ ông có hai nghề chính. Nghề tay phải là sâu rượu c̣n nghề tay trái là thợ mộc. Đă xấu thói rượu chè ông c̣n đèo thêm cái máu đỏ đen nữa. Cuộc đời của ông có lẽ thật buồn tẻ nếu ông không có cô cháu tên Tuyết tính t́nh đă nhanh nhẹn lại c̣n đảm đang.

          Cô hết ḷng thương mến ông chú thợ mộc của ḿnh. Thấy ông ta tuy đă đứng tuổi mà chưa có ai nâng khăn sửa túi cô nẩy ra ư muốn làm mối ông ta cho người bạn thân là cô Thúy.

          Nhân một buổi cấy mạ ngoài đồng, cô Tuyết mon men đến đứng gần cô Thúy. Trong lúc cả hai đang lui cui làm việc, cô Tuyết nhẹ nhàng cất tiếng hát:

                   “Chị (em) ôm bó mạ xuống đồng

                   Miệng ḥ tay cấy mà ḷng nhớ ai?”

 

          Cô Thúy vốn là người thẳng tính nên hát đáp rất vắn tắt:

“Một chờ, hai đợi, ba trông, bốn thương, năm nhớ, bảy, tám, chín mong, mười t́m.”

          Nghe vậy, cô Tuyết nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh trông thật duyên dáng hát tiếp:

          “Con c̣ lặn lội bờ ao…

          Hỡi cô yếm đào! Lấy chú tôi chăng?

          Chú tôi hay tửu hay tăm

          Hay nước chè đặc, hay nằm ngủ trưa,

          Ngày th́ ước những ngày mưa

          Đêm th́ ước những đêm thừa trống canh…”

 

          Cô Thúy lanh trí lắm nên hiểu ngay.  Xét về tuổi tác, mùa xuân của cô sắp qua hạ. C̣n về nhan sắc tuy không khó coi nhưng cũng không lấy ǵ làm mặn mà cho lắm. Hiện giờ cô chửa có mối nào nên ở trong tâm trạng “lo cau trổ muộn, lo già hết duyên.”

          T́nh cảnh đó khiến cô Thúy lo ngay ngáy. Những lúc lo đến quẩn trí, cô than văn với ông Trời:

          “Kêu rằng đất hỡi trời ơi

          Sao không thí bỏ cho tôi chút chồng.”

          Ấy thế mà ông tơ bà nguyệt vẫn chưa chịu rục rịch ǵ khiến cô càng ngày càng dễ dăi hơn trong việc kén chồng. Cô e nhất bị kẹt vào thế “già kén kẹn hom”.

          Theo như cô cân nhắc, ông “Bợm Mộc” tuy đă cao tuổi và mắc tật rượu chè bài bạc nhưng nguợc lại cũng có nghề nghiệp vững vàng và tính t́nh xuề x̣a mộc mạc. Ngoài ra cô hy vọng lấy chồng già sẽ được thương mến nuông chiều.

          Nghĩ vậy nên cô đi tới quyết định:

          “Người ta thích lấy nhiều chồng

          Tôi đây chỉ thích một ông thật bền

          Thật bền như tượng đồng đen

          Trăm năm quyết với cùng em một ḷng”

 

          Mới đầu cô c̣n muốn giữ kẽ với cô Tuyết. Nhưng tính sao làm vậy, rốt cuộc cô nàng cũng nói tuệch ra:

          “Mâm trầu hũ rượu đàng hoàng

          Cậy mai đến nói phụ mẫu nàng th́ xong.”

 

          Chiều hôm đó, cô Tuyết đi thoăn thoắt đến nhà ông chú “Bợm Mộc.” Vừa thở hổn hển cô vừa tả lại đầu đuôi gốc ngọn mọi sự cho ông chú ḿnh nghe và hối thúc ông ta lo ngay lễ cưới chứ không thể để lỡ dịp ngàn năm một thủa này. Cô e ngại ông chú dở hơi của ḿnh mà lên cơn ngang ngạnh th́ hỏng to. Cô có ngờ đâu cô đến đúng lúc ông “Bôm Mộc” đang buồn đời v́ kết bạn với rượu lâu ngày cũng chán, làm quen với cảnh chăn đơn gối chiếc hoài cũng nản. Khi nghe sắp được lấy vợ ḷng ông phấn khởi hẳn lên. Tuy vậy, cái tính lừng khà lừng khừng của một đệ tử trung kiên của Lưu Linh chỉ cho phép ông khẽ gật đầu và “Ừ” một tiếng cụt ngủn.

          Sáng hôm sau khi mặt trời mới ló dạng ông đă hăng hái ra vườn chọn gỗ tốt đóng bốn cái ghế đẩu để mang đi biếu mẹ con cô Thúy. Chưa bao giờ ông sốt sắng, dốc ḷng làm việc như vậy cả. Nhịp cưa ḥa với tiếng hát khàn khàn vịt đực của ông làm cho túp lều tranh vui nhộn hẳn lên. Lúc đo khi đóng ông luôn mồm cầu khẩn trời đất cho ông được cùng cô Thúy và mẹ nàng dùng chung mấy cái ghế này. Ông tự nhủ: “Đồ cây nhà lá vườn mà không lo đóng cho kỹ th́ coi sao nổi!”

          Xong xuôi đâu đấy ông “Bợm Mộc” xỏ bộ ghế vào hai đầu đ̣n gánh rồi rảo bước đến thăm mẹ con cô Thúy. Được cô Tuyết báo trước nên hai mẹ con chủ nhà đă dọn sẵn rượu nếp và trà mạn sen ra đăi khách quí.

          Mới đầu bà cụ định nấu món bánh chôi bánh chay thết ông rể tương lai nhưng lại bị cô con gái một mực phản đối v́ cô đoán người nghiện rượu ít ai hảo ngọt lắm. Để chiều ḷng con, cụ xui cô đi mua rượu ngon về đăi khách. Nào ngờ cô ta cũng không chịu viện lẽ trong nhà chỉ có hai người đàn bà ngồi tiếp rượu khách đàn ông th́ làm sao đúng phép “Rượu ngon phải có bạn hiền” được. Bà cụ nghe vậy tấm tắc khen thầm con gái v́ chưa bao giờ cô nàng lại tỏ ra ư tứ và tâm lư đến thế cả. Nghĩ nát óc cụ mới chọn được món rượu nếp độc đáo này để làm vừa ḷng cả ông “Bợm Mộc” lẫn con gái.

          Sau những lời chào hỏi thông thường ba người họ nói chuyện vui đáo để. Nhân lúc bà cụ xuống bếp kiếm miếng vỏ trầu để xỉa bộ răng đen đă bạc màu, ông “Bợm Mộc” nh́n cô Thúy đầy vẻ t́nh tứ rồi gợi ư:

          “Mẹ già như chuối chín cây,

          Sao đấy chẳng liệu cho đây liệu cùng.

          Khế với sung, khế chua, sung chát,

          Mật với gừng, mật ngọt, gừng cay,

          Đấy với đây chẳng duyên th́ nợ

          Đây với đấy chẳng vợ th́ chồng.

          Dây tơ hồng chưa xe đă mắc

          Rượu quỳnh tương chưa nhắp đă say.”

 

          Cô nàng nghe vậy chẳng nói nửa lời chỉ nh́n ông “Bợm Mộc” chớp chớp cặp mắt rồi gật đầu một cái thật nhẹ.

Khách đă ra về từ lâu mà hai mẹ con cô Thúy c̣n loay hoay dọn dẹp. Bà cụ vừa bơm bẽm nhai trầu vừa lầu nhầu:

          “Liệu cơm mà gắp mắm ra,

          Liệu cửa liệu nhà, em lấy chồng đi.

          Nữa mai quá lứa lỡ th́,

          Cao th́ chẳng tới, thấp th́ chẳng thông.”

 

Nghe lời mẹ khuyên, cô nàng chẳng nói nửa lời chỉ chớp chớp cặp mắt rồi gật đầu một cái thật nhẹ.

Chỉ vài tuần sau xác pháo đỏ phủ kín sân nhà mẹ con cô Thúy. Hôm đó ông “Bợm Mộc”, cô Tuyết cùng một số thân quyến xúng xính trong những bộ quần áo lễ kéo nhau đến nhà cô Thúy để rước dâu.

Mới cưới vợ đấy mà hôm nay lại được cùng cụ Cả Ḥa và các vị bô lăo khác sang ăn giỗ bên làng Vĩnh Cửu nên ông “Bợm Mộc” nhà ta có vẻ hăng hái, hớn hở tợn. Nhờ khởi hành sớm mọi người đến nơi lúc mặt trời chưa lên quá ngọn cây.

Ôi thôi gặp được người quen bên làng Vĩnh Cửu họ mừng lắm. Đôi bên tha hồ hỏi han, tṛ chuyện với nhau thật thỏa thích. Gần ngọ, ông Lư Trưởng ra lệnh ngả cỗ mời mọi người nhập tiệc.

Trong lúc thịt dư tửu hậu, ông “Bợm Mộc” uống liền tù t́ hết chén này đến chén khác chẳng mấy chốc ông bị choáng váng rồi gây sự với người làng bên. Đấu vơ mồm chán ông hăng tiết vịt quay ra thách thức người ta đấu vơ chân tay để phân phần thắng bại. Nhờ bạn bè nhảy vào can ngăn kịp thời nếu không đă diễn ra màn thượng cẳng chân hạ cẳng tay bữa đó rồi. 

Ngoài việc đáng tiếc trên, mọi người tha hồ ăn nói luyên thuyên, chè chén hả hê cho tới sẩm tối mới ră đám. Trên đường về, các vị trong nhóm cụ Cả Ḥa không ngớt lời tấm tắc khen món thịt cầy độc nhất vô nhị hồi chiều. Đêm đó đến lượt mấy ông đạo chích mở tiệc ăn mừng v́ để ư thấy tiếng chó sủa tại làng Vĩnh Cửu tự nhiên thưa hẳn đi.

Tuy nhiên, nếu họ chịu quan sát kỹ hơn một chút th́ họ sẽ nhận ra rằng các chú vện bị hy sinh hồi sáng không thuộc loại:

          “Chó khôn tứ túc huyền đề,

Tai th́ hơi cụp, đuôi th́ hơi cong…

 

Hoặc loại:

          Đốm đầu, đốm lưỡi th́ nuôi…”

mà toàn là những thứ:

          “Giống nào mơm nhọn đít ṿng

          Ăn càng cắn bậy, ấy không ra ǵ”

 

          “Đốm mơm, đốm đuôi th́ thịt”

cả.   

Sáng hôm sau, ông Lư trưởng làng Trường Xuân mời các vị kỳ mục đến họp đặng đem ông “Bợm Mộc” ra xử về tội gây gổ bữa trước. Ông ta mượn cớ đem ông “Bợm Mộc” ra trừng phạt để làm gương cho kẻ khác nhưng chủ tâm là để ông ta đỡ mất thể diện với đồng nghiệp của ḿnh bên làng Vĩnh Cửu.

Ông dùng những lời thật gay gắt để buộc tội ông “Bợm Mộc” và đ̣i làng phạt ông này hai quan tiền. Trước khi kết thúc ông chỉ thẳng vào mặt ông “Bợm Mộc” rồi hằn học tố cáo ông ta:

                   “Những người chè rượu đêm ngày,

                   Đă hư công việc lại rày tiếng tăm.”

 

Sau một giấc ngủ say sưa, ông “Bợm Mộc” nay đă dă rượu và biết rơ lỗi ḿnh không giữ đúng lễ chủ khách trong bữa tiệc. Ông muốn tránh làm to thêm chuyện nên áp dụng chiến thuật “im lặng là vàng”. Ông ngoan ngoăn cúi đầu nh́n xuống đất mồm câm như hến.

Một vị bô lăo vào hùa với ông Lư trưởng đứng lên trách cứ ông “Bợm Mộc” là người vô trách nhiệm, rượu chè cờ bạc be bét. Cậy ḿnh đă lớn tuổi không cần giữ ư giữ tứ với ai cả, cụ bạo miệng qui tội ông ta từ trước tới nay đă không làm nên cơm cháo ǵ cũng v́ suốt ngày chỉ biết: “uống rượu ngồi dai, dái mài xuống đất” mà thôi.

Làm như nói chưa đă miệng, cụ c̣n tố thêm con người bê tha như ông “Bợm Mộc” mà lấy được một cô vợ trẻ hơn ḿnh nhiều là điều phúc đức hiếm có lắm rồi. Cụ cảnh cáo ông ta nếu chẳng chịu tu thân sửa tính ắt có ngày vợ nó chán nó bỏ th́ thật đáng kiếp đấy. Cụ hỏi vặn ông “Bợm Mộc” có vợ nào lại muốn ăn đời ở kiếp với người chồng bê tha nghiện ngập không?

Lời lẽ bộc tuệch của cụ làm mọi người ôm bụng cười. Thấy vậy cụ cho ḿnh là người ăn nói hoạt bát lắm. Cụ vuốt nhẹ chùm râu bạc, đảo mắt nh́n mọi người rồi từ từ ngồi xuống với vẻ dương dương tự măn. Ông “Bợm Mộc” tuy ngượng chín người và tức tối v́ tự ái bị tổn thương nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi chịu trận trong im lặng.

Nh́n dáng điệu thiểu năo của ông ta, cụ Cả Ḥa động ḷng trắc ẩn. Cụ chậm răi đứng dậy phát biểu ư kiến. Cụ thiết nghĩ muốn xét xử cho công minh mọi người cần nghe lẽ thuận cũng như lẽ nghịch của sự việc. Từ năy, ông “Bợm Mộc” đă bị chỉ trích nhiều rồi. Bây giờ cụ đề nghị nên mời cô Thúy lên tiếng bênh vực cho chồng.

Mọi người nghe cụ Cả Ḥa nói hữu lư x́ xào tỏ ư tán thành ngay. Nếu có ai chống đối cũng chẳng nói ra v́ đa số dân làng đều kính nể đức độ và nếp sống đôn hậu của gia đ́nh cụ. Hơn nữa, ai nấy đều rơ cụ là thân sinh ra cậu cử Tưởng. Nay mai cậu thi đỗ ông Nghè tất nhiên sẽ được bổ vào nơi quyền cao chức trọng. Khi đó gia đ́nh cụ càng thêm danh giá cao sang. Ai dại ǵ lại làm phật ḷng cụ trong lúc này.

Cụ Cả vừa dứt lời, ông Lư trưởng đă đoán ngay được chiều gió đang đổi theo hướng nào rồi. Lập tức ông xuống nước, dứt khoát từ bỏ thái độ cứng rắn, gay gắt lúc ban đầu. Ông nở nụ cười cầu tài, xun xoe quay ra hỏi cô Thúy có điều ǵ muốn nói không? Cô nàng liếc sang phía ông chồng ngồi bên cạnh đoạn sẽ gật đầu.

Bằng một giọng e dè, cô kể lại lúc cặp họ mới lấy nhau ông “Bợm Mộc” hăy c̣n đam mê rượu chè bài bạc lắm. Tất nhiên cô rất buồn. Thỉnh thoảng cô có can gián chồng:

                   “Xin chàng cờ bạc th́ chừa

                   Rượu chè, trai gái, say sưa mặc ḷng.”

 

Cô khuyên can chồng bỏ tật đỏ đen không có nghĩa cô bằng ḷng để ông ta mặc sức rượu chè trai gái. Là người khôn ngoan, biết điều nên cô chọn chiến thuật đánh tỉa v́ tin rằng nó dễ đem lăi kết quả hơn đó thôi. Thế mà cô vẫn bị ông ta mắng:

          “Rượu chè cờ bạc lu bù

          Hết tiền đă có mẹ cu bán hàng”

 

Thế rồi thời gian cứ tuần tự trôi qua. Một đêm không sao ngủ được cô Thúy nằm đếm tiếng trống tuần canh mà ḷng thêm năo nuột. Cô than ngắn thở dài:

          “Đêm nằm nghĩ lại mà coi

          Lấy chồng đánh bạc như voi phá nhà.”

 

Bực bội quá, cô quay sang lắc cho chồng tỉnh dậy để khuyên ông ta bỏ tật đỏ đen. Đang ngủ ngon lại bị phá giấc, ông “Bợm Mộc” tức tối mạt sát cô nàng thậm tệ và không thèm để ư tới lời nài nỉ của vợ:

          “Chồng khôn dựng được cơ đồ,

          Chồng dại cờ bạc tiêu hao quá chừng.”

 

Hôm sau khi nàng dọn cơm lên, ông ta chỉ chiếu cố cái hũ rượu v́:

 

          “Giận ai cơm chẳng muốn ăn,

          Cháo bưng đầy bát th́ dằn xuống mâm.”

 

Tối đến cô nàng cũng tỏ thái độ không vừa ǵ:

          “Giận ai hai má chùng bùng,

          Đêm hôm anh (ta) bảo nằm chung không nằm.”

 

Buồn t́nh v́ phải nằm ôm gối một ḿnh, ông “Bợm Mộc” ṃ ra pḥng ngoài t́m vợ nỉ non:

          “Lương duyên sáng tợ trăng rằm,

          Tại sao em để anh nằm pḥng không?”

 

Cô Thúy được thể dùng dằng đáp:

          “Không thèm ăn gỏi cá hanh,

          Không thèm t́nh nghĩa với anh nữa mà.”

 

Đợi đến khi đức lang quân lên tỉnh mua gỗ, cô Thúy thu góp quần áo về nhà mẹ ở. Nghe con than văn bà cụ lắc đầu chán ngán:

          “Tiếc lời nói kẻ ngu si,

          Một trăm gánh ch́ đúc chẳng nên chuông!”

 

Về tới nhà thấy cảnh vắng tanh, ông “Bợm Mộc” hốt hoảng chạy sang nhà bà cụ kiếm vợ. Ông hứa hẹn đủ thứ để thuyết phục cô Thúy trở về nhưng cô nàng nằng nặc không chịu.

 

Ngay cả khi ông năn nỉ:

          “Không thương cũng nghĩ chút t́nh

          Lẽ đâu nông cạn bất b́nh nhau luôn?”

 

Cô nàng vẫn nhất quyết trả lời:

          “Thôi đừng năn nỉ ỉ ôi

          Nước kia đă đổ, thâu hồi được đâu.”   

 

Quưnh quá ông “Bợm Mộc” đành đem đ̣n t́nh cảm ra nói chuyện với vợ. Lấy bộ mặt thiểu năo ông nắm tay vợ non nỉ:

          “Cổ tay em trắng lại tṛn

          Để cho ai gối đă ṃn một bên.

          Gối chăn gối chiếu không êm

          Gối lụa không mềm bằng gối tay em.”

 

rồi ông lại nỉ non thêm:

          “Không ghiền, không uống sao say,

          Không thương, không nhớ sao hay đi t́m.”

 

Tài t́nh thay, cô Thúy nghe vậy đă suôi ḷng ngay:    

“Giận chồng xách gói ra đi

          Chồng theo năn nỉ tù ti lại trở về.”

 

Sau ngày đó, chứng nào tật nấy, ông “Bợm Mộc” vẫn ngựa quen đường cũ tiếp tục uống nặng và thua đậm.

Tưởng t́nh trạng này đă vô vọng nào ngờ có bận ông ta đi đánh bạc gặp phải vận đen thua cháy túi bị chủ chứa bắt cầm quần áo mới tha cho về. Trên người chỉ c̣n vỏn vẹn chiếc quần đùi vá chằng vá chịt che thân.

Cô Thúy kể lể:

          “Trời sinh ra ông tướng giặc

          Cờ bạc, sóc đĩa dông dài cả đêm.

          Canh trước tưởng đă c̣n tiền,

          Canh sau cố áo ngồi bên lọ hồ.

          Cái ngảnh đi, tḥ tay móc lọ,

          Cái ngảnh lại, ph́ pḥ chén say.

          C̣n tiền đánh cái cũng hay            

Hết tiền đi ngủ lại hay giật ḿnh,

          Tưởng sự t́nh, bạc này hai sấp,

          Chẳng ai ngờ nó lại sấp ba,

          Bây giờ quan tướng thua ra,

          Áo quần cố hết, trở ra về trần.

          Về giữa sân vạch quần bắt rận,

          Vào trong nhà, vợ giận chẳng nấu cơm.

          Bây giờ tướng chực ổ rơm,

          Chẳng dám hạch nước, hạch cơm, hạch trầu

          Vợ thương chồng ra màu rét mướt,

          Đem tiền đi chuộc lấy áo về…”

 

Sự hư đốn của ông “Bợm Mộc” làm mẹ cô đau ḷng xót dạ lắm. Cụ không dằn được cơn bực dọc nên đă quá lời với ông con rể rằng:

 

          “Cờ bạc nó đă khinh anh,

          Áo quần bán hết một manh chẳng c̣n

          Buổi gió sương chui vào đống rạ,

          Hở mông ra cho quạ nó lôi.

          Anh c̣n cờ bạc nữa thôi?”

 

Nghe vậy, cô sợ mẹ ḿnh sẽ bị ông “Bợm Mộc” giận nào ngờ ông biết phục thiện mà chừa luôn thói tài bàn.

Được vậy cô Thúy lấy làm thỏa măn rồi. Cô không mong chồng ḿnh cai hẳn được rượu. Theo cô, đàn ông uống rượu là chuyện thường t́nh. Các cụ chẳng nói: “Nam vô tửu như kỳ vô phong” đó sao? Cô trộm nghĩ chồng cô không có tội khi uống rượu. Ông ta sai lầm ở chỗ không biết kềm chế lấy ḿnh trong buổi đ́nh đám để ra nông nỗi này. Cô xin mọi người thương t́nh mà khoan hồng cho ông ta.  

Một bà cụ già nghe lời tŕnh bày của cô Thúy khe khẽ b́nh phẩm:

          “Cờ bạc là bác thằng bần

          Áo quần bán hết ngồi trần tô hô.”

 

Lời lẽ chân thật của cô Thúy thâu phục được ḷng người nghe. Không để lỡ cơ hội tốt, cụ Cả Ḥa hỏi ngay ông “Bợm Mộc” có chịu nhận lỗi không?

          Ông ta khép nép đứng dậy, khoanh tay trước ngực rồi ấp a ấp úng thưa thốt một vài câu nhận tội. Khi thấy tự tin hơn, ông phân trần thêm rằng ḿnh quả có cố gắng tự ḱm hăm để không chè chén quá trớn. Khổ nỗi ông bị các cô gái bên làng Vĩnh Cửu nhiệt t́nh chuốc rượu và khích cho uống nên không nỡ phụ thạnh t́nh của các nàng mà phải chiều theo đó thôi. Ông xin làng châm chước cho.

 

          Cụ Phán Thư ph́ cuời trước lời chống chế ngốc ngếch này. Cụ buột miệng nói lớn tiếng:

          “Đúng là:

          ‘Tay tiên rót chén rượu đào

          Đổ đi th́ tiếc, uống vào th́ say’

 

          đấy ông “Bợm” ạ.”

          Mọi người phá lên cười. Cụ Cả Ḥa lắc đầu cuời theo nhưng chỉ trong giây phút cụ lấy lại được ngay nét mặt nghiêm nghị để cất tiếng răn bảo ông “Bợm Mộc”:

          “Những người nghiện ngập bê tha

          Hao tiền hại sức người ta chê cười.”

 

          Sau đó cụ bắt đầu bào chữa cho ông. Cụ tŕnh bầy là đi ăn giỗ bị say như trường hợp chồng cô Thúy không phải là hi hữu. Ai lạ ǵ câu “nhất nhân tử, vạn nhân túy.” Để chứng tỏ ḿnh không thiên vị ai cụ xác nhận ông “Bợm Rượu” quả có lỗi nhưng mong các cụ độ lượng giảm tiền phạt vạ cho ông v́ gia đ́nh này không dư dả cho lắm. Nếu làng mà phạt nặng, người bị thiệt tḥi buồn tủi nhất sẽ không phải ông ta mà chính là cô Thúy.

          Cụ nói xong, các vị bô lăo bàn ra tán vào cho lấy lệ rồi quyết định phạt ông “Bợm Mộc” một hào tiền. Tối hôm đó vợ chồng cô Thúy dắt d́u nhau đến cảm tạ cụ Cả Ḥa. Khi ra về họ để lại biếu cụ một nhạo rượu thơm và một xâu nem chua.

          Suốt buổi xét xử ông “Bợm Mộc” có cô Chi là người theo dơi mọi diễn tiến một cách thật chăm chú. Cô sống cùng chồng tên Sơn làm tá điền trong túp lều tranh xinh xắn dựng nơi cuối làng. Nhờ tuổi trẻ sung sức anh Sơn làm việc cũng nhiều và uống cũng hăng, ngang ngửa với ông “Bợm Mộc”.

          Cặp vợ chồng son này hết mực thương yêu nhau. Ngoài “bệnh” rượu ra cô chẳng có ǵ chê trách đức lang quân được cả.

Khổ nỗi cái “bệnh” của chồng càng ngày càng trở nên một nỗi ám ảnh đầy phiền muộn cho cô ta.

          Nghe xử ông “Bợm Mộc” về, anh Sơn vui lắm. Anh cười như nắc nẻ. Cô Chi thầm nghĩ có lẽ đây là dịp tốt cho ḿnh khuyên lơn chồng.

          Cô nỉ non:

          “Anh ơi uống rượu th́ say

          Bỏ ruộng ai cày, bỏ giống ai gieo?”

 

          Anh Sơn sầm ngay nét mặt, trả lời cộc lốc:

          “Thế gian ba sự không chừa

          Rượu nồng, dê béo, gái vừa đương tơ.”

 

          Cách ăn nói cọc cằn đó cho cô Chi thấy đây là lúc cần đối dịu theo cách “chồng tới, vợ lui, chồng ḥa, vợ thuận” nếu muốn tránh cảnh cơm không lành canh không ngọt. Nhưng trước khi bỏ cuộc cô cố nài nỉ thêm lần chót.

          Cô thỏ thẻ:

          “Làm trai cờ bạc th́ chừa

          Rượu làng th́ uống, rượu mua th́ đừng.”

 

Nói câu này cô khôn lắm. Cô thừa biết anh Sơn không cờ bạc đỏ đen th́ có chiều chàng cái món đó cũng bằng thừa. C̣n việc cho chàng uống rượu nhưng lại không được mua mà chỉ nếm rượu làng th́ có bổ ích ǵ cho chàng là mấy. Họa hoằn lắm mới có dịp làng mở tiệc. Làm sao chàng chịu nổi.

          Sự khôn khéo của cô Chi không chỉ có vậy thôi đâu. Cô c̣n biết đánh ngay vào nhược điểm của chồng nên vừa nói cô vừa nghẹn ngào như sắp trào lệ đến nơi rồi.

          Nh́n nét u buồn trên mặt vợ, anh Sơn yếu ḷng. Anh liền xuống nước tán tỉnh vợ:

          “Đố ai ngồi vơng không đưa,

          Ru con không hát, anh chừa rượu tăm.

          Đố ai chừa được rượu tăm

          Chừa ăn thuốc chín, chừa nằm chung hơi.

          Có tôi chừa được mà thôi

          Chừa ăn thuốc chín, chung hơi chẳng chừa.”

         

Lời nói đượm t́nh ân ái của chồng xua đuổi hết mọi ưu phiền ra khỏi ḷng cô Chi. Cô sung sướng nhận thấy mối t́nh anh Sơn dành cho ḿnh vẫn đậm đà, thắm thiết như thuở nào. Họ mỉm cười nh́n nhau tŕu mến. Tối đó từ trong túp lều tranh nhỏ bé của họ vang ra từng hồi những tiếng cười khúc khích.

          Hôm sau, cô nàng sửa soạn thật tươm tất đi mua rượu và bộ đồ ḷng cho chàng đưa cay. Nh́n mấy chị em bạn gái đi chợ phía trước cô nàng gọi họ chờ ḿnh mà rằng:

          “Ai ơi đợi với tôi cùng,

          Tôi đi kiếm rượu cho chồng tôi sơi.

          Chồng hư mang tiếng mang tai,

          Tiếng tai thiếp chịu c̣n hơn không chồng.”

 

          Cô thực ḷng thương chồng và không muốn chàng bị bực dọc v́ thiếu rượu uống. Bao buồn phiền, lo lắng về rượu cô đành cam “một ḿnh ḿnh chịu, một ḿnh ḿnh hay.” Tấn tuồng “ông có cái gị, bà tḥ chai rượu” tiếp tục tái diễn trong gia đ́nh cặp Sơn Chi.

          Được ít lâu, mối ưu lo về “bệnh” rượu của chồng lại bắt đầu dày ṿ tâm can cô Chi. Cô nghĩ có khuyên ngăn anh Sơn thêm cũng như nước đổ lá môn thôi. Có lẽ đă đến lúc cô cần nhờ người anh ta nể trọng nói thêm vào may ra sẻ có hiệu quả hơn chăng. Nơi cô đến cầu cứu là hai cụ Cả Ḥa.

          Cô chọn ngày lành tháng tốt đến thăm cụ Cả bà và đem hết nỗi niềm tâm sự ra thổ lộ để cụ nghe. Cô tŕnh bầy cô đă dùng hết lời hết cách can gián chồng bỏ tật ruợu chè nhưng anh ta vẫn chứng nào tật nấy.

          Cô phân trần ḿnh là người rất nhẫn nại và biết chịu đựng với chồng theo gương bu cô đối xử với thầy cô. Cô c̣n nhớ bu cô thường khuyên dạy cô rằng vợ chồng sống với nhau phải theo phép:

          “Vợ chồng là nghĩa già đời

          Ai ơi đừng nghĩ những lời thiệt hơn.”

 

          và người vợ nên lấy sự nhường nhịn làm hơn:

          “Chồng giận th́ vợ làm lành

          Miệng cười hớn hở rằng anh giận ǵ?”

 

          hay

          “Chồng giận th́ vợ bớt lời…

          chứ đừng:

          “Chồng giận, vợ giận th́ ch́ nó quăng.”

          Trong đời sống lứa đôi cô nghiệm thấy lời khuyên răn của bu cô đă giúp vợ chồng cô tránh được nhiều cơn sóng gió. Nhất là khi người chồng nghiện ngập dễ bị nóng tính. Có điều cô nhất định không bao giờ chịu bắt chước bu cô chiều chồng đến độ:

          “Thưa anh, anh giận em chi

          Muốn lấy vợ lẽ em th́ lấy cho.”

 

          Lư do đơn giản là v́ nếu men rượu làm anh Sơn dễ nổi nóng thế nào th́ men t́nh cũng dễ làm cô nổi ghen thể ấy.

          Cô xin hai cụ Cả Ḥa thuơng t́nh khuyên can hộ anh ta may ra anh ta nghe theo chăng. Trong khi cô Chi kể lể cụ Bà thỉnh thoảng lắc nhẹ đầu chép miệng mấy cái như để cho cô biết cụ thông cảm cô lắm. Trong bụng cụ lại nghĩ:

          “Lấy chồng cờ bạc là tiên

          Lấy chồng chè rượu là duyên nợ nần.”

 

          Ngày xưa cụ có làm mối cô Chi cho người cháu họ. Việc không thành v́ cô nghe đồn cậu ta là một tay “rượu cổ be, chè một ấm.” Sau này không hiểu v́ sao cô lại chịu cưới anh Sơn. Nghe cô than văn cụ lấy làm thương hại cho cái số “tránh ông một chai phải ông hai lọ” của cô nàng. Cụ an ủi và hứa sẽ bàn với cụ ông để liệu cách nói chuyện với anh Sơn.

          Trong bữa cơm tối cụ đem chuyện cô Chi ra thuật lại với cụ Cả Ḥa. Vốn có sẵn cảm t́nh với cặp vợ chồng trẻ này, cụ Cả Ḥa hứa khi gặp dịp thuận tiện sẽ khuyên răn anh Sơn. Nói vậy thôi chứ cụ không tin việc làm đó có thể đem lại kết quả ǵ. Cụ nhớ chuyện các quan và quân tử ngày xưa tới can ngăn Lưu Linh cai rượu c̣n bị coi không hơn con ṭ ṿ và sâu róm huống hồ một người kém quyền uy, địa vị như cụ làm sao địch lại được với ma men.

          Cụ suy đoán với một người có sẵn thái độ:

          “Trời đất nhỉ! Cái say là sướng thế!

          Vợ khuyên chồng, ai dễ chừa ngay?

          Muốn say lại cứ mà say.”

                                               (Tản Đà)

          như anh Sơn đây th́ có khuyên ngăn tới mấy đi nữa, cùng lắm cũng sẽ được anh trả lời đại khái là:

          “Trời đất sinh ta rượu với thơ

          Không thơ, không rượu sống như thừa”

                                                    (Tản Đà)

          mà thôi.

          Cụ xúc miệng bằng một ngụm trà tươi rồi nói với cụ bà:

          “Anh này có tính hoang tàng

          Rượu chè cờ bạc làm ngang không chừa.”

 

          Cụ làm vậy cốt để chiều ḷng cụ bà thôi. Cùng một làng rượu với nhau cụ rất ư thông cảm với anh Sơn.

          Cụ trộm nghĩ ở đời tội ǵ phải kiêng cữ cho thêm phiền ra v́:

          “Lật đật th́ đất cũng đè

          Những người thong thả rượu chè năm canh.”

          Cơm nước xong xuôi, cụ Cả Ḥa thong thả bước ra vườn sau. Cụ cần kiếm một nơi yên tĩnh để ngồi suy nghĩ về cậu Tưởng.

          Hai cụ làm chủ một ḷ gốm nhỏ. Mượn lời Kiều để tả th́ nhà cụ thuộc loại “gia cư nghĩ cũng thường thường bực trung.” Nhờ vậy cậu Tưởng có thể ăn học được cho tới bây giờ và hoài băo của vợ chồng cụ là mong thấy ngày cậu ta đỗ trạng vinh quy về làng.

          Từ bé đến lớn cậu Tưởng là một người con ngoan. Cụ chỉ hơi quan tâm tới cái tính ưa rượu của con thôi. Nhưng cha nào con nấy. Cụ xét cứ như ḿnh đây khi rượu vào có gây phiền hà, thiệt hại cho ai đâu? Vả lại thích rượu vẫn chưa hẳn là điều xấu xa. Đến Bá Cao thuở trước lừng danh về chữ tốt c̣n phải mượn hơi men để hạ những nét rồng bay phượng múa nữa là. Thế nên cụ quan niệm làm trai cho đáng mặt mày râu đôi lúc cần phải biết “tiêu khiển một vài chung lếu láo.” Nghĩ vậy, cụ không trách cứ cậu Tưởng về điểm này cho lắm.    

          Niềm hănh diện của cụ mỗi khi ngĩ đến con là cậu ta học rất chăm và giỏi. Chỉ trong có vài năm cậu Tưởng đậu liền hai kỳ thi Hương và thi Hội. Cụ cảm tạ trời đất đă ban cho gia đ́nh cụ cái diễm phúc có được cụ Đồ Long nhận dạy bảo cho con ḿnh.

          Tính đến nay cậu Tưởng lên đường về Kinh thi Đ́nh đă non bốn tháng trời. Cụ băn khoăn, sốt ruột không hiểu cậu thi cử ra sao mà vẫn im hơi lặng tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu đi xa nhà lâu như thế. Cụ chỉ lo cậu bị thú ăn chơi nơi thị tứ nó cám dỗ, lôi cuốn mà sao lăng việc bút nghiên th́ quả là điều đại bất hạnh cho vợ chồng cụ.

          Cụ nhớ đến câu ca dao:

          “Học tṛ B́nh Định ra thi

          Thấy cô gái Huế bước đi không đành”

 

          mà thấy trong ḷng không yên.

          Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng cụ đă qua thăm cụ Đồ Long để tâm sự giải khuây th́ lại được biết bạn ḿnh cũng chia sẻ nỗi lo âu tương tự. Cụ Đồ vô t́nh thuật lại cho cụ Cả Ḥa nghe câu chuyện một thí sinh vào Kinh thi Đ́nh bị sắc đẹp gái Kinh kỳ mê hoặc đến đỗi phải thốt lên lời than văn:

          “Da trắng mịn hốt hồn thơ chữ nghĩa

          Mắt đen huyền chôn mộng ước công danh”

 

          Thế là cụ Cả Ḥa lại đâm ra lo hơn. Cụ vội cáo từ ông bạn già đi thẳng về nhà thảo một lá thư cho con:

          “Triều đ́nh c̣n trọng thi thơ,

          Khuyên anh đèn sách sớm trưa học hành.

          May nhờ phận, có công danh,

          Mà anh phú quư, ấy ḿnh vẻ vang,

          Khuyên đừng trai gái loang toàng

          Khuyên đừng chè rượu nữa mang tiếng cười.

          Cũng đừng cờ bạc đua chơi,

          Sao cho sự nghiệp ra người trượng phu

                   Làm sao nên tiếng danh nho,

                   Thần trung, tử hiếu để cho khen cùng.”

         

Vẫn chưa hết lo, cụ bèn hạ bút viết thêm:

                   “Giàu đâu đến kẻ ngủ trưa

                   Sang đâu đén kẻ say sưa rượu chè.”

 

          Đọc đi đọc lại bức thư cho tới khi thấy hoàn toàn vừa ư cụ mới gấp lại kỹ càng định hôm sau lên tỉnh nhờ người gửi đi cho cậu Tưởng.

Thái Vĩnh Khiêm

 

Trích từ :

SAY

Chuyện T́nh Trong Ca Dao

(đă xuất bản trong tháng 9, 2017)

 

http://saigonocean.com/gocchung2017/html/2017Oct01-15_files/image004.jpg