NHỚ VỀ NHỮNG NGÀY ĐẦU

THÁNG 5 NĂM 1975

Như Thng

 

 

1- Ngày N+2...

Tôi cảm thấy nhẹ nhơm...

Tôi đang đi trên các đường phố SAIGON, "nguyên" thủ đô của Việt-Nam Cộng-Ḥa  thân quen mà không c̣n mặc bộ áo quần quân nhân tác chiến như trước đây hai ngày. Không c̣n mang đôi giày trận dính đầy bùn lầy. Đầu thấy nhẹ nhơm hơn v́ không c̣n đội mũ sắt hai lớp. Cổ không c̣n vấn quanh giây đeo hai tấm thẻ bài ghi rơ tên họ, số quân và loại máu. Bên cạnh tôi không c̣n "chiến hữu thân yêu của đơn vị luôn luôn bước cạnh tôi với máy truyền tin PRC-25... với giọng nói quen (như thể người em trong gia đ́nh) ... "nghe rơ 5 trên 5, trả lời" !. .Cái áo giáp thân thương hàng ngày đă che chở tôi trong lúc hành quân không c̣n trên thân ḿnh và khẩu Colt 12, cùng tấm bản đồ hành quân tỉ lệ 1/100.000, hai vật bất ly thân của một sĩ quan chỉ huy mà  tôi đành  vất xuống một con lạch gần Thủ-Đức trên đường đi từ hướng  Vũng Tàu về Saigon,  nơi tôi phải "tử thủ" pḥng tuyến cuối cùng giữ "tuyến" trường Bộ Binh Long thành và trường Thiết giáp sau khi nghe lệnh của  vị Tổng tư lệnh tối cao cuối cùng của QLVNCH "giải giáp một cách bất đắc dĩ" ngoài ư muốn.

Tôi phải từ giă tập thể chiến hữu thân yêu sau mười hai năm gắn bó để vui với cuộc đời chiến binh phục vụ nơi chiến trường trong thời chiến khốc liệt nhất để bảo vệ dân chúng miền nam Việt Nam từ sông Bến Hải đến mũi Cà Mau "an cư lạc nghiệp".

Lúc bấy giờ, tôi chỉ trông khác các người dân chung quanh, mà người tinh ư dễ nhận diện là "đầu tóc cắt ngắn húi cao của một quân nhân giữ tác phong thường lệ" mà thôi.

 

2- Tôi đi dạo quanh thành phố SAIGON..

như để xem cảnh đổi thay từng giờ, từng lúc...mà ḷng ḿnh tái tê.

Ngày xưa, khi c̣n mặc quân phục, tôi nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai được cầm trên tay tờ giấy giải ngũ sau thời gian làm tṛn bổn phận công dân, được trở về trường cũ cầm viên phấn trắng....nh́n các học sinh như những năm trước khi nhận lệnh "gọi nhập ngũ", ḷng ḿnh sẽ vui biết bao !

Đến khu ngă ba Ông Tạ nơi tôi đi phép mỗi khi về thành phố một hai ngày...nay thấy giày botte de saut, mũ sắt, áo quần trận, bidon đựng nước, ba lô.... bỏ đầy đường mà chẳng ai thèm nhặt....(nhưng chỉ vài tuần lễ sau, ra "chợ trời" vật dụng phế bỏ này được nhiều người từ ngoài bắc vào t́m mua đắt giá (?) đấy. Lạ thật !


***

 

T́nh cờ đi ngang qua nhà xuất bản phát hành nhạc TINH HOA MIỀN NAM của nhạc sĩ LÊ MỘNG BẢO làm giám đốc chủ nhân, cũng là "ông anh quen thân từ khi tôi c̣n ở Huế, mà tôi bắt chước nhà văn đàn anh Mai-Thảo gọi "LMB là "ông anh chi tiền !" (* trong một bài viết của tôi khi nhạc sĩ LMB qua đời có nhắc câu nói này). Tôi thấy nhiều thanh niên, sinh viên, học sinh mang trên tay áo giải băng mầu đỏ. (Sau này tôi mới biết người dân SAIGON gọi họ là "CM  30 tháng TƯ !" đang khuân những bản nhạc ra khỏi cửa hàng sách đổ  phẩm mầu xanh để xóa "xóa văn hóa Mỹ ngụy (?)" Nhiều... rất nhiều bản nhạc b́a in rất mỹ thuật... được các người trẻ tuổi này tiếp tục vào tiệm mang ra để xé bỏ hoặc đổ phẩm xanh, tím lên xoóa bỏ mà nhiều năm trước kia họ đă thưởng thức thích thú hoặc ca hát tưng bừng....

 Sau nhiều giờ khuân những bản nhạc họ thấy c̣n nhiều quá, nên bàn với nhau khỏi đem ra phía sân trước tiệm sách, mà đổ phẩm ngay từ trong nhà sách cho tiện lợi hơn.

Tôi có một số ca khúc đă in ấn và do TINH HOA MIỀN NAM phát hành toàn quốc... nên các bản nhạc này cũng cùng chung số phận. Đứng nh́n..."những đứa con tinh thần bị chà đạp  không giữ được, ngăn được, những  kỷ vật thân yêu.

Rồi tuần lễ sau, có dịp đi ngang qua các "chợ trời" mới tụ họp trên những quăng đất trống khắp Saigon, Chợ lớn... tôi thấy các bản nhạc, các cuốn sách.... lại được bày bán công khai nơi lề đường phố và khách ":chiếu cố" khá đông ! (Như vậy loại nhạc được gọi là "nhạc vàng" của Mỹ-ngụy (tượng trưng màu sắc "vàng" (Bệnh hoạn, sốt rét, đau gan... da vàng" mà không ngờ "nhạc vàng" lúc này đối với người thích sưu tập đă trở thành "nhạc hiếm quư như vàng ṛng 24 kara hay sao?

Tôi thấy một sinh viên rất vui mưng khi mua được hai tập nhạc của nhạc sĩ PHẠM-DUY đóng b́a da, chữ vàng c̣n mới toanh. Mỗi cuốn gồm cả trăm bản nhạc có chữ kư của tác giả.

Cùng đứng chưng kiến việc xóa bỏ tàng tích văn nghệ "nhạc vàng" đồi trụy Mỹ ngụy, tôi nhận thấy có một số "nhạc sĩ cũ của miền Nam đă trở cờ (?) hay đă "nín thở nằm vùng" từ bao nhiêu năm rồi nay mới lộ diện. May quá, tôi biết họ mà họ chẳng biết tôi v́ tôi là cựu quân nhân ít khi có mặt trong sinh hoạt văn nghệ thành phố họ nằm vùng.

 

3- 1945 và 1975:

hai lần mắt tôi chứng kiến việc hủy hoai sách vở.

 

Năm 1945, sau khi Việt-Minh cướp chính quyền, tôi chứng kiến các cán bộ xúi giục dân chúng các thành phố vào thư viện công cộng, vào các thư viện trường học,  vào các pḥng cho mướn sách khuân ra những sách vở "văn hóa thưc dân" đổ ra đường phố...hoặc châm lửa đốt sách.

Những cuốn sách giáo khoa tiếng Pháp, tiếng Việt mà thuở đó chúng tôi đang học. Những cuốn sách đóng b́a da, chữ mạ vàng rất quư Tự đển tiếng Việt của Hội KHAI TRÍ TIẾN ĐỨC, tự diển LAROUSSE, tự điển Pháp-Việt , Hán-Việt ĐÀO DUY ANH, tạp chí PHONG  HÓA, tạp chí NAM PHONG, tạp chí NGÀY NAY, tạp chí INDOCHINE, tủ sách HỒNG, tiểu thuyết TỰ LƯC VĂN ĐOÀN, cùng các tập THƠ, VĂN của nhiều tác giả tiền chiến có giá trị văn học,  những tạp chí nghiên cứu của Bulletin de l'Ecole Francaise de l' Extreme-Orient" (Trường Viễn Đông Bác Cổ), Bulletin Des Amis Du Vieux Huế (BAVH)....

Những tạp chí, sách vở này rất cần cho những nhà nghiên cứu, sinh viên, học sinh dùng để học....(ở ngoài bắc cũng như trong miền nam)  v́ thế vài năm sau đó phải in lại để có tài liệu học hành và tham khảo.

4- Rồi tiếp theo hai tuần lễ " Tháng 5/75 "sau đó, chính bản thân tôi cũng "theo các bản nhạc". theo" sách vở Mỹ Ngụy", bấy giờ  họ gọi tôi là ngụy quân" cũng cần phải "hủy diệt".Loa phóng thanh phường khóm... gọi "sĩ quan ngụy" đi "đăng kư" học tập cải tạo nhớ đem theo tiền ăn 30 ngày. Sau ngày 30 tháng Tư 1975, tôi đâu c̣n "lănh lương" nữa  Nên tôi phải xin tiền vợ để nộp đủ "sở phí 30 ngày ăn"  trong khi đi "TÙ" gọi là "học tập cải tạo" mút chỉ cà tha  trong 9 trại tập trung dọc theo biên giới Căm-pu-chia, Phước Long, đường 10, Dak-tô, Dak-sut, Sóc Bom-Bo...! Rồi thời gian sau cả gia đ́nh tôi gồm vợ chồng con cái được "lưu đày viễn xứ" mà theo luật lệ trước 1945 là "phạm tội lưu đày xa xứ là tội nặng sau tội tử h́nh".

Rồi cũng gặp may được Trời Phật thương cho lưu đày xứ "Thiên đường hạ giới USA" nên tất cả gia đ́nh tôi đều "THÂN TÂM AN LẠC"và được ghi tên "DU HỌC MỸ CẢ NHÀ " như mộng ước từ thuở thiếu thời!

 

NHƯ-THẮNG

(MAY 2017 USA)