Nói Với Người Tình
Bốn Mươi Hai Năm
Bùi Nguyên Bằng
Bốn mươi hai năm ta vẫn
đi tìm
Gõ nhịp mạn thuyền âm vang nỗi
nhớ
Bốn mươi hai năm ta
hát bài tình
lỡ
Lỡ đến giờ tóc đã
ngã màu sương
Bốn mươi hai năm người
cũ còn vương
Ngày em ra
đi lòng ta dậy sóng
Sóng ánh mắt xói hồn
ta xao động
Động tới rạt rào câu
hát thương nhau
Bốn mươi hai năm tình
cũ còn đâu..?
Mòn con mắt chờ nhau ngày tao ngộ
Bốn mươi hai năm không
một lời phi lộ
Để lời thề hóa đá
vọng phu.
Bốn mươi hai năm ta
như một thầy tu
Tụng niệm đến hao mòn chuông mõ
Bốn mươi hai năm gõ
vào hình bóng đó
Đến sâu hoằn vết chém thương đau
Bốn mươi hai năm bạn
với chiêm bao
Tình yêu đó đã thay vào cái
bóng
Bốn mươi hai năm lời
thề như cánh mõng
Mõng như cánh chuồn trong bão dông
Bốn mươi hai năm da
diết cõi lòng
Ta yếu đuối
như một làn mây mõng
Bốn mươi hai năm ngồi
ôm hư mộng
Rồi tan vào hư không hư
không
Bốn mươi hai năm mòn
con mắt trông
Ta ngồi đếm
bóng câu qua thềm cửa
Bốn mươi hai năm đường
đời lần lựa
Hy vọng lỡ dần những bến sông duyên
Bốn mươi hai năm mờ
mịt thuyền quyên
Ta nắm chặt chỉ một đầu duyên phận
Bốn mươi hai năm lỡ
làng lận đận
Lạc tơ hồng từ lúc lạc bình
yên
Bốn mươi hai năm ngồi
nhớ người thương
Câu hát cũ
ăn mòn nốt nhạc...
Bùi Nguyên Bằng