Lạc Mất
Muà Xuân
Hạnh Đàm
thi sĩ Hạnh Đàm
1.
nắng trải thềm mơ lạc mất rồi
Xuân từ dạo ấy chết trong tôi
theo chiều lẳng lặng hoàng hôn xuống
thả ánh tơ buồn góc nhớ trôi
gió lả
lơi đưa vén nhẹ rèm
Xuân vùi giấc mộng giữa màn đêm
đành chôn hẹn ước chiều thu cuối
nhặt chút hương thề đă lấm lem
sương lạnh
trùng vây khuất nẻo về
Xuân tàn tắt lịm tím hồn quê
hoa cài rụng
trắng phơi đầu ngơ
thẫm ánh dương tà dạ tái tê
mây lượn
lờ trôi đến chốn nào ...
Xuân t́nh Xuân ư thẫn thờ trao
Xuân ḷng một đoá mùa thơm thảo
khoé mắt đêm Xuân ngấn
lệ trào !
2.
Gió ướp hương xuân cơng nắng
vàng
Giao mùa khoảnh khắc ngỡ ngàng sang
Hoa cười chum chím khoe duyên
mới
Lá dạo cung tơ nắn phím đàn
Tỉnh giấc đông tàn thôi
ngủ say
Chiều trôi cánh nhạn lạc xa bầy
Đường về cố quận mờ thăm thẳm
Quan tái một trời mắt môi cay
Khơi lại mà chi quặn thắt ḷng
Như chim thoát nạn
sợ cành cong
Bao năm đất Mẹ xuân lưu lạc
Biết đến khi nào thoả ước
mong…
Nước chảy ḍng trôi tiễn
biệt bờ
Cảo thơm lần giở chớm t́nh thơ
Đôi vần nhật nguyệt hoa tiên giữ
Ư tạc ḷng son Mặc khách chờ
Trổi khúc tiêu tương dạ rối bời
Tiếng ḷng vọng lẫn sóng trùng khơi
Mơ hoa một bận
thôi đành lỡ
Mộng mị đêm nào dấu ái
trôi...
Hạnh Đàm