Xuân Không
Mùa
Xuân Diệu
Một
ít nắng, vài ba sương
mỏng thắm
Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu
Thế là xuân. Tôi không hỏi chi nhiều
Xuân đă sẵn trong ḷng tôi lai
láng
Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng
Xuân là khi
nắng rạng đến t́nh cờ
Chim trên cành há mỏ
hót ra thơ
Xuân là lúc
gió về không định trước
Đông đang lạnh bỗng một hôm trở
ngược
Mây bay đi để hở một khung trời
Thế là xuân. Ngày chỉ
ấm hơi hơi
Như được
nắm một bàn tay son sẻ...
Xuân ở giữa mùa đông khi
nắng hé
Giữa mùa hè khi trời
biếc sau mưa
Giữa mùa thu khi gió
sáng bay vừa
Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo
rộng
Nếu lá úa trên
cành bàng không rụng
Mà hoa thưa
ửng máu quá ngày thường
Nếu vườn nào cây nhăn
bỗng ra hương
Là xuân đó.
Tôi đợi chờ chi nữa ?
oOo
B́nh minh quá, mỗi khi t́nh lại
hứa,
Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa ḷng ta
Khi những em gặp gỡ
giữa đường
qua
Ngừng mắt lại, để trao cười, bỡ ngỡ
Ấy là máu báo tin ḷng
sắp nở
Thêm một
phen, tuy đă mấy lần tàn.
Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian
Để đánh lưới những duyên hờ mới mẻ ?
Ấy những cánh chuyển trong ḷng nhẹ
nhẹ
Nghe xôn xao rờn rợn
đến hay haỵ
Ấy là thư hồi
hộp đón trong tay
Ấy dư âm giọng nói đă lâu
ngày
Một sớm tim bỗng
dịu dàng đồng vọng
Miễn trời sáng, mà ḷng
ta dợn sóng
Thế là xuân. Hà tất
đủ chim, hoa ?
Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa
T́nh không tuổi, và xuân không ngày
tháng
Xuân Diệu
(1916-1985)