Khai Bút

Trn Khánh Lim

 

 

 

(tạp ghi buổi đầu xuân )

                                                 

Hôm nay ngày Bính Th́n, mồng hai tháng giêng Đinh Dậu.

Theo tin thời tiết tối qua cho biết, Houston lạnh, ban ngày 62 độ, buổi đêm có thể giá. Mười giờ đêm vợ chồng tôi rời căn nhà bà thím. Bà bị bệnh nặng, bác sỹ chê đang nằm chờ ngày ra đi.

Vừa ra khỏi nhà, cơm gió rít lên. May trong xe có áo lạnh. Con đường tối trong khu xóm lúc này ít xe qua lại. Nhờ chiếc đèn đủ sáng, do con tôi lau một loại hóa chất mới,  khiến nó sáng hơn, trong khi tôi lần ṃ để có thể ra tới xa lộ.

Trưóc khi ra về, tôi có mấy phút nói chuyện với một người bà con từ Đức sang. Đây cũng là chuyện không b́nh thường.

 

Tuần trước, người con trai của bà thím muốn tôi có cách nào liên lạc với cô. Tôi về nhà, t́m đủ mọi số điện thoại mà không thấy . Cuối cùng tôi lục những cuốn agenda cũ lắm. Tôi nhớ vào thập niên 90 chúng tôi gặp nhau tại Saint Louis. Tôi rở từng tờ : cuối cùng t́m được số điện thoại. Tôi gọi ngay cho cô. Lúc đó đúng nửa đêm bên Đức. Tôi báo cho cô hay tin bà mợ của cô đang chờ ra đi : bác sỹ chẩn bệnh cho biết thế. Thực tế bà không ăn được ǵ, chỉ một hai muỗm con nước. Nghe nói thế cô có ư định  đi ngay để có thể gặp mặt bà mợ của ḿnh.

Sáng hôm sau tôi được tin cô đang trên máy bay và tối sẽ có mặt tại phi trường IAH. Hai ngày sau tôi mới trở lại và có dịp gặp cô. Gần ¼ thế kỷ chúng tôi mới lại gặp nhau, truyện tṛ qua loa, hỏi thăm gia cảnh, sức khỏe và cuộc sống của cô.

Mấy tuần nay chúng tôi bận về những chuyện phải lo tươm tất cho bà. Đùng một cái nghe tin một người đang sửa mái nhà thờ bị té chết.

Sự sống và chết gần kề nhau, nhưng nó có rất nhiều vấn đề người ta phải suy nghĩ. Có nhiều người viết văn, làm nhạc : vẽ ra cái tương lai của ḿnh khi đứng trước ngưỡng cửa của cuộc đời. Người ta chuẩn bị giữ đạo, ăn chay, đi chùa. Người ta vẽ đủ thứ theo hiểu biết, theo niềm tin. Nhưng mỗi khi một người từ giă cuộc đời này th́ ai cũng chúc cho họ về  an nghỉ nơi chín suối.

Bà xă tôi cùng cô em họ bên Đức sang cũng theo cái tinh thần đó ngồi bên giường đọc kinh cho bà thím theo. Những tiếng cầu kinh sốt sắng là đường đưa người bệnh chuẩn bị ra đi b́nh an.

Người cháu của bà thím từ bên Đức sang là một chuyên viên về dược thảo của ngườI Đức, nên cô thủ những thuốc cần khi bác sỹ tây y bó tay, tuyên bố đầu hàng. Thuốc duy nhất của bác sỹ tây phương là làm cho bệnh nhân đỡ đau : morphine tiếp vào mỗi mấy tiếng đồng hồ, thế thôi. Biết không c̣n thuốc chữa th́ cô lấy ra một viên thuốc nhỏ hơn hạt đậu xanh, ḥa nước, tiếp cho bà để lấy sức. Bà cứ từ từ hồi sức và bắt đầu tỉnh dậy. Các con bắt đầu tiếp cho bà nước cháo rồi nước phở.

Thế nhưng cũng có những va chạm nghề nghiệp : người th́ buông xuôi theo chỉ thị của bác sỹ, kẻ th́ c̣n nước th́ c̣n tát. Con bà có tớI ba ngườI là bác sỹ. Mâu thuẫn đưa đến những căng thẳng không tránh được. Cuối cùng là im lặng.

Chúng tôi trở lại thăm bà thím. Thấy không khí hơi nặng nề nên xin đưa người em họ từ bên Đức về nhà nghỉ qua đêm cho đỡ căng thẳng. Buổi sáng tôi đưa cô ra vườn. Cô say sưa nh́n từng búp măng, búp cây đang cḥi ra trổ lộc. Cô thú vị quên hết những ǵ đang vương vấn trong đầu cô. Mắt cô bay lượn qua những cành cây du có những hạt bụi lộc con nhú ra. Cô chăm chú nh́n vào hàng tùng xanh tươi trong tiết đông. Tôi chỉ cho cô cây sim mà nhiều người Việt ḿnh đă biết đến, cô nói khi ở miền trung cô có dịp thấy những cây sim cao nhất chỉ tới thắt lưng thơi. Cây sim tôi chỉ cho cô cao trên hai thước tây, cành lớn như bắp chân. Tôi nói đây là cây sim của Mỹ, lá và trái y hệt cây sim Việt, trái to gấp ba lần và khi nở hoa th́ lại màu hồng chứ không phải màu tím. Người Mỹ gọi pineapple guava. Cây guava của tôi cấy trên mười năm, có một cặp, được uốn tỉa thành một cặp bonsai trong vườn. Chặng chót tôi bứt một chùm hoa trắng nhỏ xíu, hoa chỉ bằng hạt tấm thôi, tôi đưa cho cô thưởng thức mùi thơm này. Cô ồ một cái : sao nó thơm quư phái như thế. Tôi nói đây là hoa mộc ( sweet olive )

Tôi đă đưa cô vào một thế giới cây cỏ lạ. Cô quên tất cả, rơi vào những dây phút thiền từ lúc nào không hay. Tôi nói muốn có một lúc giúp cô quên đi những vất vả mấy ngày lo cho bệnh nhân.

Đêm ba mươi tết bà xă tôi vẫn tươm tất : dọn nhà sạch sẽ, mâm quả đầy ắp, cứ thêm thứ này, thêm thứ kia chứ không thấy bớt. Bà sắm sửa để đến giây phút giao thừa đón tổ tiên về cùng ăn tết. Trước giờ giao thừa, vợ chồng tôi và cháu thứ hai rước tượng Đức Mẹ và thánh cả Giuse đi cửa sau ra vườn hái lộc. Lộc th́ đă dọn sẵn : một cành đào hàm tiểu nụ chằng chịt. Tôi hái thêm một cành hồng mai hàm tiếu có ba nụ đỏ tươi. Đúng giao thừa, chúng tôi xông nhà : đi từ phía cửa trước, con rồi mẹ rồi bố. Chúng tôi đặt cành hồng mai trên bàn thờ, đọc kinh nguyện để năm mới được ơn trên phù hộ. Sau đó là ăn tân niên.

Đêm về khuya, chúng tôi vùi ḿnh trong giấc xuân nồng ấm. Xuân Đinh Dậu đă bao trùm trái đất để mở một năm mới cho mọi người.

Trần Khánh Liễm