LỜI XƯA
Dzạ Lữ
Kiều
Tôi cơng lên vai sự
thật
Đi suốt
đời vẫn cứ ưỡn ngực lên
Không cúi mặt để nh́n chân đất
Hướng mặt
trời…tia
nắng rọi trong tim
Lời cha tôi,
ngày xưa đă dặn
Con đường thẳng là đường gần nhất
Dù vinh quang hay cùng cực cũng thế thôi
Thẳng con đường
cứ chân thật mà vui…
Ai nói ngă,
nói nghiêng…mặc lời dèm nịnh
Thương hay ghét
cũng là niềm yêu kính
Giữ thăng
bằng, ḷng chân thật mà thôi
Ai nói sai…Cứ thẳng
thắn “Sai rồi!”
Người làm đúng…Sẽ góp lời “
Rất đúng”
Dù ngày mai có xác
xơ nghèo túng
Cũng không cầm ḷng nói Đúng thành
Sai!
Chân thật
ḿnh dù gánh
nặng hai vai…
Khỏi hổ
thẹn để mai này nằm
xuống
Bước ta đi trên đường
– Tâm hướng thượng
Th́ tṛ đời đâu dễ lạc niềm tin
Thẳng con đường
ta cứ bước chân lên!
Dzạ Lữ
Kiều