Thơ Mùa Thu
Nguyễn An Bình
CƠN
MƯA BAN CHIỀU
Bay đi. Những
cơn mưa chiều
Mùa thu khép lại mọi điều nhớ nhung
Phố đìu hiu. Phố
ngập ngừng
Đón đưa nào thấy điểm dừng bên nhau?
Lạ kìa. Một đàn
chim câu
Bay từ đâu
đến mái lầu rêu phong
Nghiêng từng
mảng vửa thời gian
Để tình ở lại dịu dàng…dối gian.
Bay đi gió.
Gió ngút ngàn
Chi là hạt
bụi chạm vào mắt thôi
Cũng xao xuyến đủ một đời
Thì ra có lúc
một người lại quên.
Chỉ còn tôi. Hay là em
Thèm nhìn chút nắng xanh thềm hiên xưa
Vàng bay lá trước sang mùa
Có đôi
bạn nhỏ nhớ mưa ban chiều.
2/11/2017
GÕ CỬA
MÙA THU HÀ NỘI
Tìm trong màu mắt em
trong
Hương sen Tây Hồ thơm ngát
Tiếng sâm cầm trong sương sớm
Mênh mông bờ bãi
sông Hồng.
Qua cầu Long Biên thép gỉ
Thấy một
Hà Nội trầm tư
Theo em dịu
dàng xuống phố
Mơ gì trên những
cửa ô?
Tìm trong Hà Nội nồng
thơm
Sắc hoa Ngọc Hà xưa
cũ
Ai gánh mùa
thu qua đó
Ngậm ngùi lăng miếu
ngàn năm.
Tiếng chuông buông chiều lặng lẽ
Se lòng cỏ
biếc chân đê
Khẻ chạm
vào từng vân đá
Nghe hồn thiên cổ quay về.
Vàng tươi
trên từng tán lá
Nắng dịu
dàng theo
gót em
Mùa thu khẽ khàng tha thiết
Long lanh
bóng nước Hồ Gươm.
Gõ cửa
mùa thu
Hà Nội
Chút tình sương khói mong manh
Mùi cốm
vòng trong se lạnh
Nghiêng lòng Hà Nội
vào đêm.
8/11/2017
Nguyễn An Bình