bí mt ca rng già

Khánh Trưng

 

 

Tôi nằm duỗi dài trên giường, nghiêng đầu nh́n ra khung kính đục hơi sương Đang giữa mùa đông, những đêm đi chơi khuya trở về xe phải giảm tốc độ đến mức chậm nhất, sương mù đậm như sữa đặc, có khi chỉ cách nhau vài thước đă không thấy ǵ. Sương mù sẽ c̣n dày như thế cho đến khi một ngày khác tới, mặt trời gần đứng bóng mới tan hẳn.

Mấy giờ?

Tôi nh́n đồng hồ treo tường.

Sáu giờ kém năm.

Tôi thèm uống một ly cà phê thật đậm, ít đường. Nhưng giờ này các quán cà phê Việt nam chưa mở cửa. Tôi không thuộc giới nghệ sĩ tâm hồn lúc nào cũng sũng ướt mơ mộng nên chẳng thể leo lên xe giờ này, chạy ḷng ṿng trong biển sữa đục nhờ kia hầu t́m kiếm cảm giác hư hư thực thực rất lăng mạn để khơi động mạch nguồn sáng tạo.

Đành nằm nướng vậy!

Có tiếng mở cửa pḥng bên cạnh. Người đàn bà chân thọt đă dậy. Lại tiếng khép cửa restroom cuối hành lang. Người đàn bà sẽ làm vệ sinh khoảng mười lăm phút, trở về pḥng và nửa giờ sau tiếng mở cửa đầu tiên, bà ta sẽ ra khỏi nhà. Đều đặn, y boong giờ giấc như thế mỗi tuần năm ngày, kể từ lúc tôi đến ngụ cư nơi này chưa một lần sai trật. Bà ta sống âm thầm lặng lẽ, cửa pḥng bao giờ cũng đóng kín, im ỉm. Lúc bà ta ra đi, tôi đang sấp ngửa trên giường, lúc bà ta trở về, tôi c̣n lang thang đâu đó trong thành phố, v́ vậy, rất ít khi tôi nh́n thấy người đàn bà, chỉ trừ một ngày duy nhất trong tháng, ngày chủ nhân sang thu tiền pḥng, tôi mới có cơ hội chạm mặt, và chỉ không quá một phút. Người đàn bà mở cửa pḥng lách ra, cái chân thọt làm cho thân thể hơi nghiêng về một bên, lệch hẳn vai trái, Bà ta lướt mắt nh́n chúng tôi, tia mắt chạy rất nhanh qua từng người, dừng lại chỗ chủ nhân, hai mép môi hơi nhếch lên biểu lộ một nụ cười sắp thành h́nh, sắp thôi, chứ chưa thể gọi đó là một nụ cười. Người đàn bà ch́a chiếc bao thư màu xanh - bao giờ cũng màu xanh - về phía chủ nhân, “Gởi ông”. Bà ta nói, giọng trầm và nhỏ. Thường, chủ nhân sẽ hỏi chiếu lệ chúng tôi, đại khái t́nh trạng ăn ở thế nào? Cần sửa chữa ǵ không? Nước nóng nước lạnh điều ḥa chứ?... Chủ nhân chưa hỏi dứt câu đầu, người đàn bà đă nhỏ nhẹ, “Cảm ơn... Tốt lắm... Xin phép...” Tia mắt lại quét nhanh một ṿng, khẽ cúi đầu chào, rồi quay lưng khập khiễng trở về pḥng. Cánh cửa lại khép kín, im ỉm.

Căn nhà gồm bốn pḥng, mỗi pḥng được xem như một đơn vị gia cư. Hai cha con Phong ở pḥng đối diện. Phong xấp xỉ tuổi tôi, nghe nói vợ trốn theo t́nh nhân cách đây ba năm, bỏ lại đứa con trai duy nhất năm nay lên mười một. Thằng bé thiếu vắng t́nh mẫu tử, đă đành, ông bố c̣n tỏ ra rất lơ mơ với bổn phận làm cha. Ngoài thời gian đến trường, thằng bé suốt ngày lẩn quẩn trong pḥng như một cái bóng, ít nói, ít cười, có vẻ nhút nhát trước mặt người lạ. Phong qua Mỹ khá lâu nhưng cuộc sống vẫn không có dấu hiệu nào tỏ ra đă ổn định, đang là công nhân của một xưởng điện tử. Ban ngày cày bừa, tối la cà ở các quán nhậu đến một hai giờ sáng, có bữa về đến nhà đă say khướt, suốt đêm ra vào ói mửa, chửi bới om ṣm, khiến cặp vợ chồng pḥng bên cạnh mấy lần suưt gọi cảnh sát. Cặp vợ chồng này chưa có con và cũng là một hiện tượng khá đặc biệt. Anh chồng h́nh như có vợ bé (hay cô này vợ bé không chừng), lưng bữa nửa tháng xuất hiện một lần. Trong khoảng thời gian anh ta biệt tích, chị vợ cũng thường vắng nhà, lâu lâu tôi lại thấy chị dẫn về một đáng nam tử lạ hoắc. Thật t́nh tôi không dám quả quyết họ là t́nh nhân của nhau hay chỉ bè bạn thân thiết, bởi v́ phía sau cánh cửa pḥng khép kín hàng vài ba giờ đó, chỉ có trời mới biết họ đang làm ǵ! Kế tiếp là pḥng của người đàn bà thọt chân, sát vách pḥng tôi.

Chủ nhà cũng người Việt, khá dễ tính. Gia đ́nh ông ta ở đâu lưng với chúng tôi. Đây là một condo được sửa lại, ép thêm pḥng để cho thuê. Xét trên nhiều phương diện chúng tôi rất tự do, có thể đi sớm về khuya mặc t́nh. Mỗi người một ch́a khóa riêng, một pḥng riêng, chỉ pḥng khách là chung nhưng ít khi chúng tôi sử dụng đến, ngoại trừ thỉnh thoảng lắm vào các ngày cuối tuần tôi rủ Phong, hoặc, ngược lại, cùng năm ba người bạn nữa bày tiệc chè chén. Những cuộc nhậu không mấy hào hứng. Chúng tôi chẳng phải bè bạn tâm giao. Thật hết sức khó khăn để t́m thấy cái không khí nhậu nhẹt bốc trời của những bàn nhậu ở quê nhà. Vài xị rượu đế hạng bét, đĩa lạc rang, con khô cá kèo mặn quắn... Vậy mà cũng sáng đêm, cũng văn chương thơ nhạc ào ào. Những trận nhậu nhớ đời, những trận nhậu khắc đậm trong kư ức từng mảng kỷ niệm khó quên. Nhậu, bây giờ, dù rượu ngon, dù thịt cá ê hề, vẫn nhàn nhạt thế nào. Ngồi, chỉ ngồi gượng, uống, chỉ uống cầm chừng. Nói, chỉ độc một giọng than thân trách phận hoặc nhà cửa xe cộ dốp diếc lảm nhảm. Thế đấy, những cuộc nhậu không thể kéo dài được lâu và hoàn toàn vắng thiếu tính chất hào sảng của bọn trượng phu... “trọng nghĩa khinh tài”!

Cửa pḥng bên cạnh lại mở. Người đàn bà thọt chân đang ra khỏi nhà. Tiếng ch́a khóa lách cách ngoài cửa cái. Mở. Đóng. Tiếng bước chân không đều nhạt dần. Tiếng máy xe khởi động. Một lúc. Có lẽ chiếc xe đă ra đến đường lớn, động cơ hơi rú lên rồi ch́m nhanh trong bầu khí yên tĩnh của buổi sáng.

Tôi xoay người nằm sấp. Mỏi, lật ngửa. Mỏi, trở về tư thế cũ... Ngửa sấp, sấp ngửa... Loay hoay măi với hai cây kim trên chiếc đồng hồ treo tường.

Sáu rưỡi. Bảy giờ. Bảy rưỡi...

Dậy thôi.

Tôi bật người khỏi mặt nệm, vớ chiếc khăn lông quấn quanh hạ thể, mở cửa đi về phía pḥng tắm.

Vài sợi tóc dài dính bết trong bồn rửa mặt. Những sợi tóc của người đàn bà, hẳn thế. Nh́n những sợi tóc tôi bỗng nhớ lời một bài hát, “Một hôm thức dậy, ngồi ôm tóc dài, chập chờn, lau trắng trong tay..." Ngũ Tử Tư. Tóc trắng như lau. H́nh ảnh cũ, điển tích xưa nhưng lời nhạc và giai điệu thật dẹp. Người nhạc sĩ tài hoa này tôi từng được gặp, đă một hai lần ngồi chung cuộc rượu, không hợp lắm phong cách “cung đ́nh” chừng mực. Nhưng tôi yêu nhạc ông ta. Đó là một trong những nghệ sĩ tôi thực sự ngưỡng mộ.

Tôi nặn kem ra bàn chải, chà răng. Vặn ṿi nước rửa mặt. Nước lạnh giúp tôi tỉnh táo đôi chút dù cơn mỏi ră vẫn c̣n đang chạy luồn trong từng ống xương. Nghĩ nếu mở đầy một bồn nước ấm, trầm ḿnh trong đó, chắc chắn sẽ thích thú phải biết. Nhưng loay hoay măi dễ chừng đến năm phút tôi vẫn chẳng quyết định được nên tắm hay không. Suốt đời, chưa bao giờ tôi tỏ ra dứt khoái với bất cứ vấn đề ǵ. Lười, thiếu nghị lực, tiên hậu bất nhất, và hèn,.. Tất cả mọi “đức tính” đó đă biến tôi thành một thằng đàn ông làng nhàng, nhợt nhạt, vô vị. “Một thằng đàn ông chưa trưởng thành!”. Ai đó đă nhận xét về tôi như thế. Lời nhận xét tuy có tàn nhẫn nhưng thảm thay lại quá đúng. Một thằng đàn ông chưa trưởng thành! Một đứa con nít trong một thân xác đă ba mươi! Đau chứ!

Cuối cùng tôi tự hẹn sẽ để dành cảm giác thú vị được nằm duỗi dài trong bồn nước ấm vào buổi tối, trước khi lên giường, “Như vậy, giấc ngủ sẽ ngon hơn!” A, nếu bạn cùng “típ" lười như tôi, hẳn bạn sẽ hết sức cảm thông với quyết định này. Luôn luôn, bao giờ chúng ta cũng đủ... thông minh t́m ra lư do để trốn tránh trách nhiệm, dù là trách nhiệm với chính bản thân, phải không?

Tôi trở về pḥng, thay vội bộ quần áo sạch, ra lấy xe xuống phố.

Chiếc xc chạy êm trên mặt lộ vắng. Sương mù chưa tan hẳn. Ngọn đèn đỏ chỗ ngă tư nhập nḥe. Tôi nhấn thêm chân ga, chiếc xe chồm lên, động cơ gầm rú hung hăn. Gió thốc luồn qua khe kính mở hé tê tê da mặt.

Tôi ghé vào một quán cà phê quen.

Tuy c̣n sớm nhưng quán đă đông khách. Lướt nhanh tia mắt một ṿng, toàn những khuôn mặt quen. Bọn này đa số làm ca hai hoặc cũng đang nhàn hạ bất đắc dĩ như tôi. Có tên ngước nh́n đưa tay vẫy chào, có tên mau mắn, “Hi”. Cô tiếp viên ngồi sau chiêc quầy cao mỉm cười thân thiện. Tôi nh́n thấy trong hai hố mắt xanh đậm nét ch́ của cô đôi con ngươi lờ đờ ngái ngủ. Điệu này chắc chắn đêm qua nhảy nhót rong chơi đến sáng. Cũng như đa số bọn khách đang ngồi đây, tôi không lạ ǵ cô tiếp viên này. Đă vài lần được la cà với cô ta quanh mấy vũ trường trong vùng. Đó là một mẫu đàn bà tiêu biểu cho nếp sống thực dụng. Chẳng yêu ai, cũng chẳng ghét ai. Yêu ghét tùy theo túi tiền của đối tượng. “Này, chiều nay rảnh không?” “Chiều nào em không bán ở đây, làm ǵ có th́ giờ rảnh.” “Vẫn rảnh được như thường. Nhờ con Loan thay một buổi. Con nhỏ mới qua đang cần tiền, làm thêm một buổi có thêm mấy chịch, khoái tỉ bằng thích.” “Nhưng em mất toi mấy chịch, đọi bằng thích.” “Đừng lo, anh bù lỗ gấp đôi, chưa kể rong chơi ca múa tưng bừng hoa lá. OK?” OK là cái chắc. Rành nhau quá nên chẳng cần màu mè mắm muối thêm rắc rối tơ ḷng. Cô tiếp viên nh́n chung không có điểm nào xuất sắc vượt trội, nhưng tôi khoái sự ṣng phẳng của cô ta. Đi với nhau một đêm, nếu cao hứng đóng tṛ yêu đương nồng nàn một đêm, ngày mai ngủ dậy quên tuốt luốt. Ngày mai, t́nh cờ gặp lại nhau, đưa tay vẫy vẫy, “Hi.” “Hi, đi đâu đó?” “À... à... Đi lăng quăng đốt th́ giờ, rảnh quá mà, đang thất nghiệp mà.” “Lát ghé quán không? Mới mua mấy cuốn băng, nhạc Pháp, hay tê tái cuộc đời.” “Ừ... Ừ... Để xem, hết mẹ nó tiền rồi, đêm qua đốt sạch đến cent cuối cùng rồi.” “Nhằm nḥ ǵ, anh quen quá mà, kư được mà. Ghé nghe?” “Rồi, lát ghé.” “Bye.” “bye.” Và quay lưng tiến bước, ngực vươn về phía trước, mông lắc lư, đôi giày cao gót gơ lốp cốp trên nền ximăng cứng, phơi phới, hân hoan. Làm như đêm qua không chung giường chung nệm, không chăn xô gối lệch, không đèn hồng mờ tỏ... Tôi chịu sự ṣng phẳng của cô ta. Chẳng cần thề non hẹn biển, càng không cần anh yêu em em yêu anh phường tuồng lăng nhách.

Tôi ngồi xuống chiếc bàn trống sát góc tường, chỗ có chậu cây cảnh vươn những đọt lá nhọn chực đâm vào mặt, cứ phải nghiêng đầu né tránh. Một chỗ ngồi không mấy thoải mái. Thảo nào thiên hạ chê.

Cô tiếp viên không cần hỏi trước, mang ra cho tôi ly cà phê đen đậm. Tôi ngước mặt,

“Coi bộ thiếu ngủ hả. Nhót suốt đêm hả?”

“Đến ba giờ. Mệt muốn chết.”

“Về ngủ đi.”

“Tuần trước nghỉ hai ngày rồi, tuần này nghỉ nữa thua đẹp anh ơi.”

Tôi liếc vào trong. Chị chủ quán đang bận rộn với đám ly tách phin vợt. Tôi hạ giọng,

“Thua ở đây qua đầu quân bên Lộng Nguyệt, ở bển đăng báo cần người tùm lum.”

“Thôi, làm đâu quen đó.”

Và quay lưng đi vào, không quên ném lại một câu kết luận xanh dờn,

“Sướng hai chân th́... đần hai mắt. Chuyện thường.”

Tôi bật cười. Câu tục ngữ được cô tiếp viên bóp méo một cách... duyên dáng làm tôi thích thú. Vốn giang hồ từ nhỏ, bản chất lại ngỗ nghịch côn đồ nên tôi rất chịu lối đấu hót của cô ta. Văn chương, chữ nghĩa, lịch thiệp, từ tốn, ư nhị, sâu thẳm... A, “típ” đàn bà con gái đó tôi xin chào thua, để tôi cút xéo đi chỗ khác chơi cho tiện lợi đôi bề.

Cô tiếp viên trở lại sau quầy, leo lên ngồi trên chiếc ghế cao chống cằm nh́n ra ngoài, thỉnh thoảng đưa tay che miệng ngáp. Tôi đốt một điếu thuốc, nhả khói mù mịt. Mùi thuốc lá trộn với chất đắng cà phê khiến tôi ngầy ngật say. Dơi theo tia mắt của cô thâu ngân, tôi nh́n thấy dăy phố bên kia khu parking rộng lác đác vài cửa tiệm đă mở. Tiệm uốn tóc của một chị ca sĩ về chiều; Tiệm bán băng nhạc, video; Văn pḥng khai thuế, bảo hiểm tai nạn xe cộ; Tiệm bán quần áo vải vóc, gởi hàng, chuyển tiền về Việt nam... Có hôm ngồi dông dài ở đây từ sáng đến chiều, tôi nhận thấy khu phố đối diện luôn vắng tanh vắng ngắt. Chẳng hiểu làm thế nào họ tiếp tục sống đến ngày hôm nay? Tôi quen với bà chủ bán hoa đầu dăy phố, bà ta tâm sự, “Riêng tiền rent mỗi ngày phải chi trên dưới một trăm, thế mà cậu biết không, có hôm tôi chỉ bán được một bó hoa, tính cả vốn lẫn lời vỏn vẹn mười đồng.” “Thế hôm nào khá nhất được nhiêu?” “Năm chục.” “Vậy lấy ǵ sống?" “Mười hai năm cày bừa bên miền Bắc dành dụm được chút tiền, tưởng mu về đây mở tiệm sẽ thoát cảnh làm cu li, ai ngờ tiền mất tật mang! Ông xă tôi lại phải cày thêm dốp để bù lỗ.” “Dẹp quách có đỡ khổ hơn không?” “Bọn chủ phố đâu có ngu, chúng nó bắt kư li ít nhất ba năm, muốn dẹp phải t́m người sang, t́nh h́nh này bố ai dám nhào vô lănh búa!” Bà chủ bán hoa dừng lại nh́n quanh rồi nửa đùa nửa thật, tiếp, “Điệu này chỉ c̣n nước khai benrôpxi... hay đốt quán vồ tiền bảo hiểm!” Và bà ta kết thúc bài ca thập phần ai oán bằng một nụ cười méo xệch đầy tính... bi kịch. Nhiều người am tường cho rằng t́nh h́nh kinh tế của vùng đất được mệnh danh “Thủ Đô Tị Nạn” này chỉ là thứ “phồn vinh giả tạo”. Mật ít ruồi nhiều, số cung nhiều hơn số cầu, nhất là từ ngày chính phủ Việt nam mở rộng dịch vụ du lịch, dân mũi tẹt da vàng nhớ cảnh nhớ người thay v́ đổ về Bolsa t́m chút hơi ấm đồng hương, đă bay một lèo về cố quốc. Một công đôi việc, vừa xoa dịu được tí t́nh quê, vừa có dịp xênh xang “áo gấm về làng”. “Thủ đô tị nạn” trở thành “thủ đô bị nạn”, chết lăn chết lóc, chết tức chết tưởi, chết không kịp ngóc đầu xuống giọng xàng xê!

Nắng đă lên cao. B́nh nước trà thứ hai đă cạn. Đi đâu bây giờ? Tôi cố moi óc xem c̣n chỗ nào có thể la cà cho hết ngày. Chát thật. Th́ giờ của những tên thất nghiệp lúc nào cũng thặng dư thái quá. Thật ra tôi biết có vài đám giang hồ đang ngồi ở các quán nhậu quen. Giờ này có lẽ bọn chúng đă bày cuộc, đến đó hẳn sẽ no say bằng thích, nhưng mấy tuần rồi tôi rách như xơ mướp, ăn bóng ăn gió măi kể cũng kỳ.

Nghĩ đến thùng ḿ gói sẽ đắc dụng trong ngày hôm nay, tôi thở dài. Nhớ những lá thư vẫn nhận đều của đám bạn bè từ Việt nam, thư nào cũng chép đủ sáu câu mùi tận mạng, có cái c̣n tỏ ra thông cảm một cách hết sức sâu sắc và đầy tự trọng, “Ở đâu cũng thế, tôi biết bạn phải vất vả lắm mới t́m ra đồng tiền, riêng tôi, không đến nỗi vô liêm sỉ đến độ cứ nhơng nhẽo ṿi vĩnh bạn măi, tuy nhiên, thật t́nh tôi tuyệt vọng. Vậy mong bạn giúp tôi một lần, chỉ một lần thôi, tôi cần độ ngh́n đô la làm vốn mở cái tạp hóa nho nhỏ sống qua ngày...". “Trời ạ! Trả lời thế nào đây? Ông nào bà nào về đến quê hương cũng biến thành chủ chợ, giám đốc hăng xưởng, tiến sĩ kỹ sư tiền rừng bạc bể, khai rằng đang đớp ḿ gói trên cái xứ sở ăn mày c̣n đi xe hơi này ư? Nếu không điên th́ cũng “tiên sư cha thằng khốn nạn, giàu thay bạn sang thay vợ”.

Tôi trả tiền, ra xe.

Vừa ṃ cửa bước vào nhà tôi ngạc nhiên nh́n thấy người đàn bà thọt chân đang ngồi ở pḥng khách. Chuyện lạ. Lần đâu tiên tôi thấy bà ta tại pḥng khách, một ḿnh. Tôi hỏi,

“Chị không đi làm?"

Người đàn bà nh́n tôi, trũng mắt thâm quần u uất,

"Hôm nay tôi mệt xin về sớm.”

Khi tôi dợm bước định vào pḥng th́ người đàn bà ngập ngừng,

“Này anh...”


Tôi dừng lại.

“Tôi... Tôi có chút việc nhờ anh...”

Người đàn bà có vẻ lúng lúng. Tôi ngồi xuống chiếc sofa đối diện, chờ.

“Tôi nghe anh Phong nói anh... anh rất giỏi về tử vi lư số. Tôi... tôi nhờ anh coi giúp được không?”

Chết thật. Cái anh chàng Phong lắm mồm. Ḿnh chỉ ba hoa phét lác trong bàn nhậu cốt mua vui, thế mà qua miệng hắn ḿnh bỗng biến thành chiêm tinh gia “rất giỏi”. Tên này ở Việt nam hẳn hành nghề Sơn đông măi vơ! Nhưng không có khói sao có lửa? Sáu năm trước, lúc c̣n ngồi tù ở Chí ḥa (Xin thông qua lư do đă đưa tôi vào ṿng lao lư, khai ra chẳng vẻ vang ǵ) tôi được một ông bạn già truyền cho ít ngón nghề. Sau này, thỉnh thoảng muốn cầm tay cầm chân cô nào, tôi vẫn thường đem chút vơ công học sổi đó ra “trộ”. Cũng hiệu quả lắm. Kinh nghiệm cho tôi biết trăm cô như một, không chừa cô nào, đều mê mệt chuyện lẩm cẩm này, và cũng kinh nghiệm dạy rằng, muốn lấy ḷng các cô, muốn các cô chớp mắt lia lịa cảm động (có khi c̣n bắt được tí t́nh lẻ không chừng) cách tốt nhất cứ mồm năm miệng mười khen loạn cào cào, đại khái cung này, mệnh này, ứng với ngày sinh tháng đẻ này, cô nhất định phải là người thông minh thiên bẩm, giàu ḷng vị tha, giàu đức hy sinh, tính t́nh thùy mị dịu dàng, ghét sự gian trá đê hèn.... về mặt t́nh cảm tuy tâm đạo có hơi gập gềnh (Đường vào t́nh yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn... Cô nào lại không thích tí ti chông gai trên đường t́nh ái? Vậy mới thơ mộng lăng mạn chứ!), nhưng nhờ âm đức thế nào cuối cùng cũng t́m thấy người tâm đầu ư hợp, vợ chồng đề huề hạnh phúc, con cái học hành thành đạt, hậu vận phú quư vinh hoa tiền dư của để... Tôi dám cá với bạn một ăn mười - tỉ như mấy ông văn nghệ sĩ chống cộng bằng... mồm ở hải ngoại - phần thắng nhất định thuộc về “phe ta".

Nhưng với người đàn bà này xem chừng mớ bài bản cũ rích kia sẽ không “ếp phê”. H́nh như chuyện “nhờ anh xem giúp” chỉ là một cái cớ. Bà ta hẳn rất cô đơn, đang cần người để bày tỏ tâm sự, rũ trút nỗi ḷng. Đồng bệnh tương lân. Tôi hiểu hơn ai hết rằng không có ǵ kinh khủng bằng sự cô đơn. Nó hủy diệt dần ṃn sức sống, nó đẩy con người đến mé bờ tuyệt vọng, nó làm đầu óc chúng ta tê liệt mù ḷa. Tức nước vỡ bờ, nếu không có kẻ đồng điệu để tâm sự, niềm cô đơn kia sẽ ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, không sớm th́ muộn, trước sau cũng trở thành thân chủ của các bệnh viện tâm thần.

Thôi được, tôi có cả một buổi chiều thừa thăi chưa biết sẽ phải tiêu phí cách nào. Hơn nữa, tông tích của người đàn bà này là một bí mật đầy quyến rũ tôi đang muốn biết.

“Anh bằng ḷng chứ?”

Người đàn bà lại hỏi, nôn nóng. Tôi gật đầu,

“Chắc không khá lắm như anh Phong nói đâu, tuy nhiên... Để tôi xem...”

“Cảm ơn anh. Tôi có một câu hỏi rất quan trọng nhờ anh giải đáp hộ. Nhưng trước khi hỏi, tôi thấy cần phải kể rơ đầu đuôi câu chuyện của tôi anh nghe...”

Quả, tôi đoán không sai tí nào. Bà ta bây giờ giống như ấm nước đang sôi, nếu lưỡi gà trên cái lỗ nhỏ không bật lên cho hơi thoát ra, ấm nước có cơ nổ bung tan tành!

Người đàn bà thở dài,

“Bao nhiêu năm nay tôi chưa từng tâm sự với ai. Anh là người đầu tiên.”

Bà ta ngừng lại, cúi xuống một lúc lâu, rồi cũng bằng giọng nói trầm trầm, nhỏ nhẹ cố hữu, bà ta bắt đầu câu chuyện...

 

*

... T́nh trạng đă đi đến chỗ tuyệt vọng. Ba ngày kể từ lúc bị lọt vào khu vực chạm súng của hai phe, người dẫn đường tuy kéo được chúng tôi ra khỏi tử địa nhưng lại lạc mất phương hướng, không thể t́m thấy con dường ṃn quen thuộc xuyên qua biên giới. Lương thực hầu hết chúng tôi đă vất bỏ cho gọn nhẹ. Đói và khát. Mười hai nhân mạng. Tám đàn ông, kể cả người dẫn đường tương đối c̣n sức lực. Riêng bốn người c̣n lại, tôi, cô em gái và mẹ con một người đàn bà đồng hành th́ gần như không c̣n đứng vững nổi trên hai chân. Nhất là cô bé mười ba tuổi, kiệt quệ đến độ bọn dàn ông phải thay phiên nhau cơng, xế chiều của ngày thứ ba, khi chúng tôi vừa ra đến một b́a rừng, bỗng chung quanh chát chúa tiếng súng cùng tiếng hú hét man rợ. Từ sau những bụi bờ, những thân cổ thụ, hàng chục khuôn mặt đen đúa hầm hầm sát khí xuất hiện. Cô bé mười ba tuổi khóc thét, “Mẹ, lính Miên...”. Lính Miên. Hai tiếng ngắn gọn đó như một sức bật có khả năng đẩy chúng tôi văng bắn ra mọi hướng, cuống cuồng thoát chạy. Tôi kéo cô em gái lủi bừa vào rừng tre gai. Sau lưng tôi tiếng súng, tiếng ḥ hét đuổi theo gấp rút. Đạn rào rào trên những tàng lá rậm, đạn xé toạc những thân tre già nổ lốp bốp, đạn đốn găy những cây cành. Tôi chạy, hoảng loạn, kinh khiếp. Tôi chạy, càn bừa, bất kể bụi bờ gai góc. Tôi chạy, cố gắng nhanh hơn, dù đôi chân đă run bắn lẩy bẩy, dù cô em gái không ngớt vấp ngă, khóc rống từng cơn... Bỗng tôi có cảm giác tức nhói chỗ bắp đùi, đồng thời ngă chúi về phía trước. Tiếp theo, tiếng chân nện th́nh thịch trên măt đất, rồi một vật cứng, h́nh như một đế súng, dộng mạnh vào thái dương. Mắt nổ đôm đốm, tôi vật ra, bất tỉnh.

Lược qua những chi tiết, tôi chỉ tóm tắt: Tám người đàn ông có ba người thoát, không biết bây giờ họ ra sao, ở đâu. Số c̣n lại đều bị bắt và bị chặt đầu. Cô bé mười ba tuổi bị hiếp đến chết. Bà mẹ bị một gă Miên già cưỡng bức làm “vợ”, nửa đêm bà ta thoát ra ngoài, chạy hoảng vào băi ḿn, tan xác. Cô em tôi cũng bị buộc lấy một tên tiểu đội trưởng, sau đêm “động pḥng” cô gần như mất trí, suốt ngày ngồi lặng một chỗ, mắt mở trừng nh́n ngây dại vào khoảng rừng âm u trùng điệp như chờ đợi một điều ǵ. Trong thời gian này những cuộc vượt biên bằng đường bộ xuyên qua lănh thổ Campuchia đang ở giai đoạn cao điểm, v́ thế bọn này làm ăn được mùa, mỗi tháng ít ra cũng vài ba mối, tất cả đàn ông chúng bắt được đều bị giết sạch. Đàn bà con gái th́ hoặc chúng hiếp đến chết hoặc chia nhau lấy “làm vợ". Sau ngày chúng tôi bị bắt không lâu, tên tiểu đội trưởng vồ được con mồi mới, hắn lập tức bán cô em tôi cho một thuộc hạ với giá hai khoen vàng. Tên này nổi tiếng tàn ác nhất bọn, chính mắt tôi từng nh́n thấy hắn treo cổ mổ bụng nhiều nạn nhân. Có lẽ cô em tôi - bây giờ đă hoàn toàn mất trí - không đáp ứng được thú lính man rợ của hắn nên sau mấy trận đánh đập thừa chết thiếu sống, hắn lôi cô vào rừng, và từ đó măi măi không bao giờ tôi gặp lại đứa em bất hạnh. Riêng tôi, lẽ ra đă được hóa kiếp sau cái đế súng nện vào đầu, nhưng nhờ viên chỉ huy cứu kịp. Cũng bằng cái cách quen thuộc: Nhận lấy tôi làm “vợ”.

Tôi bị thương, viên đạn xuyên qua bắp đùi, phá vỡ ống xương. Chẳng hiểu bởi phép màu nào mà với t́nh trạng thuốc men chữa trị hết sức thô sơ, chân tôi không bị cưa. Nửa năm dở sống dở chết, cuối cùng vết thương cũng lành, có điều khúc xương thiếu không cho phép tôi đi đứng tự nhiên như xưa. Tôi trở thành một kẻ tật nguyền.

Thời gian vật vă với vết thương tôi chỉ có một ước muốn duy nhất là làm thế nào để chết được. Kinh hoàng v́ những cảnh tượng chứng kiến hàng ngày, đau đớn v́ cái chết của đứa em gái, và nhất là viễn tượng sẽ trở thành vợ của tên chỉ huy kia đă đẩy tôi xuống đáy cùng tuyệt vọng! Làm vợ một con thú đội lốt người! Trời ơi, quả là điều quá sức khủng khiếp, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi rùng ḿnh rợn gai ốc, huống chi sự việc chẳng sớm th́ muộn sẽ phải đến. Không chết được, tôi đành trốn vào cứu cánh mong manh khác, tôi mong vết thương đừng lành, đừng bao giờ lành, tôi thà chịu đựng triền miên đau nhức, thế vẫn c̣n hơn.

Nhưng cuối cùng sự việc kinh khủng kia cũng tới. Đó là ngày tên y tá của nhóm Kháng Chiến tuyên bố tôi hoàn toàn b́nh phục. Điều đó cũng có nghĩa tôi phải thực sự lấy tên chỉ huy làm chồng.

Tôi lấy hắn làm chồng! Mănh lực nào giúp tôi chịu dựng được điều kinh khiếp kia? Phải chăng ư chí sinh tồn, niềm khao khát sống c̣n nằm sâu dưới đáy tiềm thức là động cơ? Hay tại thái độ của hắn đối với tôi, một thái độ lạ lùng không ngờ, hoàn toàn ngược hẳn với những ǵ tôi từng chứng kiến suốt nhiều tháng lê lết theo bọn chúng. Hắn tàn bạo, khát máu và quyết liệt bao nhiêu với thuộc hạ th́ đối với tôi lại trở nên nhu nhược, mềm yếu bấy nhiêu. Thêm hai tháng nữa từ ngày phải sống chung với hắn, tôi cương quyết từ chối không cho hắn đụng vào người. Tôi rắp tâm chống cự đến cùng, hy vọng hắn sẽ nổi điên và giết tôi. Giết tôi. Chết, đó là con đường giải thoát duy nhất trong hoàn cảnh này. Nhưng lạ lùng chưa? Hắn kiên tŕ chịu đựng, tuyệt không tỏ một phản ứng hung bạo nào. Chẳng những thế, hắn c̣n ra lệnh cho thuộc hạ để tôi tự do đi lại trong phạm vi có thể được, và đồng thời cũng tạo cho tôi cái quyền uy của một đệ nhất phu nhân trên vùng giang sơn hắn đang cai trị. Vàng bạc, châu báu, của cải cướp được hắn giao trọn cho tôi quản lư, thậm chí nếu muốn, tôi có thể ra lệnh giết người này, trừng phạt kẻ kia. Nói chung, sau hắn, tôi là người có quyền hành cao nhất. Tất cả mọi hành động hắn làm, mọi lời hắn nói, chỉ để chứng minh với tôi một điều: Hắn yêu tôi, thưc sự muốn có tôi làm vợ. Cũng cần nói rơ tám năm trước, nghĩa là vào thuở đó, tôi khá đẹp, bao nhiêu đàn ông từng điêu đứng, thậm chí có kẻ thân bại danh liệt v́ nhan sắc tôi. Hắn yêu tôi, điều đó chẳng đáng ngạc nhiên. Hạng người như hắn, nếu ở trong hoàn cảnh b́nh thường, c̣n chưa xứng đáng xách dép cho tôi nữa là!

Nhưng phải chăng kư ức của chúng ta thường bội bạc, không có khả năng lưu giữ lâu bền mọi ấn tượng, nhất là những ấn tượng khổ đau? Phải chăng đó là một h́nh thức vượt thắng để tự tồn của ư chí con người? Phải chăng bản chất của đàn bà hầu hết đều yếu mềm ủy mị, dễ bị quyến rũ lung lạc? Một đêm hắn quỳ dưới chân tôi, đầu gục vào thành giường khóc rung rức. Hắn khóc! Một người như hắn, một con thú uống máu không biết tanh, một kẻ cuồng sát xem chuyện cắt cổ đồng loại không hơn chuyện cắt cổ một con gà con vịt. Một người như thế lại đang quỳ dưới chân tôi, và khóc, ngon lành, tức tưởi, đau đớn. Tôi ngạc nhiên đến bàng hoàng. Hắn khóc, rất lâu, vừa khóc vừa nói - hắn nói được tiếng Việt nam, khá sành sơi - “Tôi thương em... Em hiểu không? Tôi thương em... thương em vô cùng... Tôi có thể làm bất kỳ chuyện ǵ để em vừa ḷng, kể cả em bảo tôi chết, tôi cũng không từ... Chỉ xin em một điều.... đừng hất hủi tôi, tôi muốn có em làm vợ... Em phải biết tôi có toàn quyền trên sinh mạng em, tôi có thể giết em dễ dàng, nhưng tôi không muốn làm thế. Bởi v́... Tôi thương em... Tôi thương em...". Hắn nói, lê thê, bất tận, lặp đi lặp lại kiên tŕ mấy tiếng “tôi thương em” “tôi muốn có em là vợ”. Giọng hắn lơ lớ ngọng nghịu, âm thanh phát ra đứt rời từng quăng trong tiếng nấc bi thiết. Giữa bầu khí tĩnh mịch rờn rợn của đêm rừng hoang vu, trong bóng tối mù ḷa của định mệnh khốc liệt, giọng hắn nỉ non như vọng về từ một cơi âm nào, như lời cầu đảo mê hoặc của một gă phù thủy vào thời con người c̣n ăn lông ở lỗ. Tôi cố gắng b́nh tĩnh, tôi cố gắng phân định vị trí của hắn trong cuộc đời tôi. Tôi nhớ lại h́nh ảnh đứa bé mười ba tuổi hạ bộ máu me đầm đ́a, tôi nhớ lại người đàn bà tan xác trong băi ḿn, tôi nhớ lại cô em gái có lẽ xác thân đă rữa nát dưới lớp lớp lá rừng ẩm mục, và những chiếc thủ cấp rơi rụng long lóc, những thân thể bầm dập với ṿng tḥng lọng sỉết quanh cổ, đong đưa trên các nhánh cây cao... Lư trí tôi không ngớt kêu gào, “Đừng nghe hắn, đừng để thứ ngôn ngữ của địa ngục kia dụ hoặc. Mày chỉ có một chọn lựa duy nhất là chết đi... Chết đi... Chết đi...” Nhưng một tiếng nói khác, tiếng nói vo ve của tiềm thức cũng đang vỗ về ngon ngọt, “Qua bao nhiêu thảm kịch khổ đau, cuối cùng mày vẫn c̣n sống. Mày c̣n sống và sẽ c̣n có cơ hội vượt thoát, làm lại. Hăy xem như đây là một tai nạn trong vô số những tai nạn mày đă gặp. Nghe hắn đi, tạm bằng ḷng với hắn đi. Điều quan trọng bây giờ không phải là phẩm giá, là thù hận, mà là sinh mệnh mày. Sinh mệnh mày, giữ được sinh mệnh là giữ được tất cả. Nghe hắn đi, tạm bằng ḷng với hắn đi...”. Đêm bên ngoài đen đặc, tiếng côn trùng nỉ non, gió luồn qua những tàng lá rậm làm rụng hàng triệu giọt sương rào rào trên mái. Qua khe hở giữa mái lá và tấm phên tre, tôi nh́n thấy một ngôi sao vừa đổi ngôi, tia sáng xẹt nhanh, vẽ thành một đường lửa xé rách cái nềm thăm thẳm của bóng tối. Hơi lạnh tràn ngập căn cḥi, lăng đăng như khói nhạt, thấm vào da thịt. Tôi rùng ḿnh thụt sâu vào góc tối. Hắn vẫn gục đầu chỗ thành giường, tiếp tục nỉ non kể lể.

Có tiếng gà eo óc vọng từ một góc rừng xa. Đêm sắp tàn.

Bao nhiêu tháng nay tôi sống thường trực trong trạng thái vật vờ mụ mẫm từ thể xác đến tinh thần, không đêm nào tôi ngủ yên quá hai tiếng đồng hồ, cứ vừa ch́m vào giấc ngủ là lập tức ác mộng kéo đến. Tôi biết, nếu t́nh trạng này kéo dài, sẽ có ngày tôi cũng giống như cô em gái, lư trí sẽ vĩnh viễn từ bỏ tôi. Có thể đêm đó khả năng chịu đựng đă đến mức cực cùng, cũng có thể sức dụ hoặc của nhưng lời van nài ma quỷ kia đă làm thần kinh tôi tê liệt, ư chí đề kháng triệt tiêu.

Dù cố gắng tỉnh thức, cuối cùng tôi vẫn thiếp đi. Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn không biết trong giâc ngủ nửa tỉnh nửa mê đó tôi đă tự nguyện trao thân cho hắn hay tôi bị cưỡng bức?

Tôi đă trao thân cho hắn? Sức người có hạn, nhiều tháng trời chứng kiến bao nhiêu thảm kịch. Cô bé bị hiếp đến chết. Người đàn bà tan xác trong băi ḿn. Đứa em gái vùi thây dưới lớp lớp lá rừng. Những cảnh chặt đầu, hăm hiếp, cướp bóc, tra tấn man rợ... Tất cả đă làm đầu óc tôi tê dại mù ḷa. Tôi trao thân cho hắn, một cách đầu hàng nghịch cảnh?

Hay tôi bị cưỡng bức? Một người đàn bà yếu đuối như tôi, từ tinh thần đến thể xác đă suy kiệt cực cùng, làm sao chống đỡ nổi với một con thú hung hăn đang ngày đêm chực chờ vồ chụp?

Tôi không biết thật. Đừng nghĩ tôi muốn phủ lên câu chuyện một màn huyễn hoặc để biện minh cho hành động buông thả của ḿnh.

Ngày nay, đă hơn nửa đời người, trải qua bao nhiêu biến cố tai ương, tôi nghiệm thấy rằng trong cuộc đời này tất cả mọi chuyện, kể cả những chuyện tưởng chừng phi lư nhất, vẫn có khả năng xảy ra. Một điều nữa, khối óc nhỏ bé của chúng ta không phải lúc nào cũng kiểm soát được tất cả mọi hành vi của thân xác. Có bao giờ anh trải qua cái kinh nghiệm đi t́m một đồ vật nào đó, một bao thuốc lá chẳng hạn, khi nó đang nằm trong tay anh?

Nhưng tôi đă đi ra ngoài câu chuyện mất rồi...

Anh có tưởng tượng được không, lần trao thân (hay bị cưỡng bức) kia tôi tưởng sẽ khổ sở lắm, nào ngờ lại là lần xác thân tôi cảm nhận trọn vẹn nhất cảm giác khoái lạc cực cùng của hành động gối chăn. Nói ra điều này chắc chắn anh sẽ khinh tôi, sẽ nhờm tởm tôi. Khổ thay đó là một sự thật, chính sự thật này là nguyên nhân của chuỗi biến cố tiếp theo, kéo dài đến bây giờ.

Kể từ đêm hôm đó, tôi tiếp tục ăn nằm với hắn, và gần như lần nào tôi cũng đạt đến tột độ của khoái cảm, thật khác xa những lần chung chạ trước kia, qua những người đàn ông tôi từng yêu thương. Hắn có một sức mạnh hơn người, hắn hung bạo dẻo dai như một mănh thú nhưng đồng thời cũng biết cách chiều chuộng nương đẩy để tôi dễ dàng đạt được mục đích. Tôi không thể yêu hắn. Làm sao tôi có thể yêu hắn, nhưng dần dần qua va chạm thân xác, tôi cảm thấy hắn thực sự cần thiết đối với tôi. Một thói quen của thú tính? Một hành vi nuông chiều bản năng bẩn thỉu? Tôi vẫn thường vấn tôi, và vẫn thường khinh bỉ xác thân nhơ nhớp của ḿnh. Sau mỗi lần chung đụng, thần kinh tôi căng thẳng tột độ. Tôi cần hắn, điều đó đă quá rơ ràng, nhưng tôi không thể không nhờm tởm hắn, không thể không lợm giọng chính ḿnh. Tôi vẫn c̣n sung sướng thỏa măn được ư khi cái chết của cô em chưa nḥa tan trong kư ức, khi chung quanh tôi cảnh giết tróc dă man vẫn xảy ra như cơm bữa? Tôi đang là người hay đă biến thành cầm thú? Những câu hỏi, hàng trăm câu hỏi quay đi quay lại trong đầu hết ngày này qua ngày khác, cũng hết ngày này qua ngày khác, tôi tiếp tục sống trong nhầy nhụa, đau đớn.

Cho đến ngày tôi biết ḿnh có thai. Ban đầu tôi dấu hắn, định phá. Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, thấy đời ḿnh thôi chẳng c̣n ǵ, tôi không có hy vọng ra thoát chỗ này, mà ở lại th́ chết không dám chết, sống hôi thối như một băi phân. Tôi sợ một ngày nào chút nhân tính c̣n lại trong tôi rồi cũng sẽ bị điều kiện hóa giữa đám súc sinh kia. Biết đâu đứa con sẽ giúp tôi hồi phục? Bám vào hy vọng đó, tôi quyết định giữ đứa con. Khi nghe tôi báo tin có thai, hắn sững người một lúc lâu, bỗng bất chợt quỳ mọp dưới chân tôi úp mặt vào hai bàn chân tôi, và giống như đêm nào, hắn bật khóc, nức nở, tuôn trào. Lần trước hắn khóc v́ bị chối từ, vô vọng, nhưng lần này, tôi hiểu, đó là tiếng khóc của một sinh vật đă đạt đến cực cùng của niềm sung suớng. Dù sao, thái độ của hắn cũng khiến tôi bồi hồi cảm động.

Quả thế, tôi hồi sinh thật sự từ ngày đứa bé chào đời. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự thiêng liêng của t́nh mẫu tử, lần đầu tiên tôi khám phá ra ư nghĩa sâu thẳm kỳ bí của cuộc đời. Tôi từng đi qua những cánh rừng bị cày nát, cháy rụi bởi bom đạn, khắp một vùng rộng ngổn ngang than củi tưởng chừng không một sinh vật, thực vật nào có thể sống c̣n, vậy mà chỉ sau một đêm mưa, sáng ra đă thấy trồi lên trên lớp tro than kia là vô số những mầm xanh mơn mởn. Kỳ diệu thay sức sống dũng mănh của muôn loài. Đứa bé đă ra đời, cái mầm xanh vô tội kia đă trồi lên mặt đất, bất chấp môi trường, thổ ngơi khắc nghiệt, cái mầm xanh sẽ vượt cao uy nghi hay tàn lụi héo úa? Có lẽ tôi phải làm một cái ǵ đó cho đứa nhỏ, nhân danh đứa nhỏ, khởi đi từ người cha tội lỗi, khởi đi từ chút nhân tính sót lại trong tôi.

Tôi bắt đầu quan tâm đến hắn và cố gắng không xem hắn như một kẻ thù. Ấn tượng về cái chết của cô em gái vẫn c̣n đậm nét trong tôi, nhưng tôi tự nhủ, mỗi người sinh ra với một định mệnh, định mệnh của em tôi là thế, đành phải thế. Hắn nữa, nếu không có những biến động bi thảm xảy ra trên quê hương hắn, nếu không có những thù hằn truyền kiếp giữa hai dân tộc, chắc chắn hắn đă không ở đây, không trở nên hung tợn khát máu. Trải qua hàng triệu triệu năm trên trái đất, con người đi từ chỗ ăn lông ở lỗ dă man, dần dần tự điều chỉnh để tiến đến chỗ toàn thiện, nhưng tận thâm sâu trong mỗi con người, đều mai phục nguyên vẹn thú tính nguyên thủy. Cho nên học điều tốt lành, rất khó, ngược lại, tập làm điều ác - đánh thức thú tính nguyên thủy - lại vô cùng dễ. Lần đầu tiên nhúng tay vào máu, tay có hơi run, lần sau, lần sau nữa... Cảm giác run sợ mất dần, để đến một lúc nào hành vi giết người trở thành b́nh thường như mọi hành vi có tính cách sinh lư khác. Cứ thế, hận thù tạo ra hận thù, hắn bị cuốn vào ṿng quay khắc nghiệt của tṛ chơi đẫm máu, không phương tháo gỡ và cũng chẳng muốn tháo gỡ. Nhưng nếu hắn c̣n biết thương yêu tôi, c̣n biết nâng niu đứa nhỏ th́ trong hắn hẳn vẫn c̣n tiềm tàng cái “bản thiện” đă được điều chỉnh qua hàng triệu triệu năm để thành người, tại sao tôi không giúp hắn hồi sinh cái “bản thiện” kia?

Từ đó, tôi trực tiếp tham dự vào những hoạt động của hắn. Bằng quyền lực của một người đàn bà đang đuợc thương yêu nể trọng, tôi khống chế bớt những hành vi bạo tàn hắn và đồng bọn đang làm. Những cảnh chém giết, cướp bóc, hăm hiếp bớt đi, hắn trở nên hiền lành hơn, nhân đạo hơn. Nhiều sinh mạng được cứu sống, nhiều bi kịch đă không xảy ra. Tôi vẫn c̣n đau khổ, ước muốn trốn thoát khỏi chốn địa ngục này vẫn ngày đêm rực cháy, nhưng ḷng tôi, tâm tôi có phần yên b́nh hơn. Ít ra, bên trong cái thân xác tanh tưởi này, vẫn c̣n có một trái tim.

Khổ thay, tôi càng cảm hóa được hắn, càng đưa hắn xa dần tội lỗi th́ quyền uy của hắn đối với thuộc hạ cũng mất dần đi, mầm mống đảo chánh manh nha. Tôi đă nói, buông thả thú tính để nó tự do thao túng th́ quá dễ, khống chế được nó mới là điều khó. Nhóm thuộc hạ của hắn đă quá quen với máu tanh và xác chết, chúng như những con thú rừng bị nhốt vào cũi sắt, đang lồng lộn t́m cách phá sập chướng ngại để thoát ta.

Hắn và tôi nh́n thấy điều dó. Tôi sợ.

Một hôm tôi nói với hắn, “Chúng ta nên rời bỏ nơi này, tôi linh tính nếu c̣n ở đây, sẽ có ngày cả ba bị giết mất thôi.” Tôi đang dụ hắn vào một chọn lựa quyết liệt. Thật ra, để lấy lại uy quyền hắn từng có với thuộc hạ là chuyện dễ dàng, hắn cứ việc làm ngơ cho bọn chúng tha hồ tung hoành và áp dụng lại những h́nh thức kỷ luật sắt máu như lúc trước th́ trật tự sẽ được tái lập ngay. Nhưng v́ yêu tôi, và qua tôi, hắn thực sự nhận thấy tất cả những hành vi hắn đă làm trong dĩ văng quả đă đẩy hắn đi quá xa với những đức lư sơ đẳng nhất của một con người, vả lại hắn hiểu hơn ai hết rằng nếu hắn trở lại con đường cũ, t́nh cảm tôi bắt đầu có với hắn sẽ trở về con số không. Với hắn bây giờ, đó là điều đáng sợ nhất, đáng sợ c̣n hơn cái chết. Và nếu rời nơi này, hắn sẽ thế nào? Đă quen với quyền lực, người ta không dễ dàng rũ bỏ đột ngột, hơn nữa, c̣n chỗ nào để hắn dung thân? Tôi gợi ư, “Anh ra đầu thú đi”. Hắn lắc đầu, “Không được, anh đă gây quá nhiều nợ máu, dễ ǵ bọn chúng để anh sống.” Hay chúng ta vượt biên giới qua đứa con nhưng chưa lần nào tôi có ư niệm rằng đó là một người chồng. Tôi bỗng bật nói, “Anh đi với em”. Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng tôi mới nhận thấy lần đầu tiên sau hai năm trời tôi xưng với hắn bằng “em”. Có lẽ hắn cũng nhận ra điêu đó, hắn chồm tới, ôm siết mẹ con tôi giữa hai cánh tay rắn chắc, lắc đầu, “Không được, anh không sợ chết nhưng sợ sẽ liên lụy đến em và con.” “Ở lại chốn này anh sẽ rơi vào con đường cũ...”. “Em yên tâm, đi đâu anh chưa biết nhưng nhất định không bao giờ trở lại nếp sống đó, anh hứa.” Hắn cúi xuống hôn lên trán đứa nhỏ, tiếp, “Anh không muốn con và em tiếp tục khổ sở v́ anh. Em và nó xứng đáng có một cuộc sống khá hơn, qua được đất Thái, em đưa con đi Mỹ, sau này hy vọng nó sẽ trở thành người tốt. Em làm được điều đó, dẫu chết anh cũng vui.”

Cuối cùng tôi bằng ḷng để hắn đưa qua qua biên giới, chúng tôi có với nhau một ước hẹn, hắn c̣n một người em gái đang sống tại Nam vang, dù ở đâu, làm ǵ hắn cũng sẽ giữ mối liên lạc với người em gái này. Nếu đến được đất Mỹ, tôi sẽ liên lạc với hắn qua cô ta, và “biết đâu định mệnh sẽ c̣n có lúc run rủi cho chúng ta lại gặp nhau.” Hắn nói, tôi nh́n thấy trong đôi mắt hắn sáng lên một tia hy vọng. Vâng, biết đâu... Tôi cũng đang nhủ thầm với rất nhiều hoang mang.

Chúng tôi không gặp trở ngại nào suốt quăng đường từ căn cứ đến biên giới. Bên này lằn ranh phân chia hai lănh thổ là vùng của quân kháng chiến. Mật khẩu, đường đi nước bước hắn quá rành rẽ. Mọi chuyện đều trót lọt êm xuôi cho đến ngày cuối cùng trước khi chia tay. Chúng tôi đứng trên một g̣ đất cao, hắn đưa tay chỉ, phía sau cánh rừng kia là trại đóng quân của lính biên pḥng Thái lan, “Vượt hết cánh rừng em lọt vào đất Thái, từ đó, bọn chúng sẽ đưa em về trại tị nạn.” Hắn nói, giọng cố làm ra vẻ b́nh tĩnh nhưng tôi hiểu trong ḷng hắn ruột gan đang quặn thắt từng cơn. Tôi cũng chẳng hơn ǵ. Anh có tin không, cho đến lúc con đường giải thoát hiện ra sờ sờ trước mắt, tôi lại thầm mong một biến cố nào đó sẽ đến, đẩy chúng tôi trở về lại căn cứ? Điều này nghe có vẻ phi lư nhưng đó là một sự thật. Phải ở trong hoàn cảnh tôi lúc ấy may ra anh mới thấu hiểu.

Kỳ quặc thay, biến cố đến thật.

Một đơn vị biên pḥng Nam vang phát hiện ra chúng tôi. Tiếng súng đầu tiên khiến tôi giật bắn người, sẩy chân lăn lông lốc từ đỉnh xuống chân g̣. Cũng may, tôi chỉ té ngă một ḿnh, suốt quăng đường từ căn cứ đến đây, tôi v́ cái chân thọt đi đứng khó khăn nên hắn dành bế đứa nhỏ. Khi tôi gượng đứng dậy được th́ tiếng súng đă vang dội quanh g̣ đất. Hai năm sống với hắn, thường xuyên va chạm với súng đạn nên tôi không quá sợ hăi như lần đầu bị bắt, đồng thời cũng đă có chút kinh nghiệm “chiến trường”. Tôi bật nhanh dậy, khom người chạy theo h́nh chữ chi, lủi biến vào khu rừng phía trước. Tiếng súng không đuổi theo tôi mà bắn về hướng ngược lại. Tôi biết ḿnh đă thoát, chỗ tôi đang đứng là phần đất của Thái lan. Nhưng cùng lúc trong tôi một niềm hoảng sợ dấy lên, không xong rồi, hai cha con đang bị truy kích. Liệu hắn có mệnh hệ nào chăng? Và đứa nhỏ, trời ơi, đứa nhỏ, phải làm sao? Tôi ngồi dựa vào một gốc cây, bật khóc. Nếu hắn bị bắn, nếu đứa nhỏ... Tôi không dám nghĩ tiếp. Nỗi sợ hăi càng lúc càng tăng khi tiếng súng tiếp tục chát chúa phía bên kia g̣ đất.

Tôi đứng lên, định quay lại hướng cũ th́ chung quanh đă lao xao tiếng người. Lính Thái xuất hiện...

Dù đau đớn hoảng loạn đến tê liệt hồn xác v́ biến cố vừa xảy ra nhưng tôi cũng c̣n đủ sáng suốt để ngụy tạo một chuyến vượt rừng có lớp lang hữu lư. Qua một buổi hỏi cung, bọn Thái xác nhận tôi thuộc thành phần vượt biên đường bộ. Hai ngày tạm trú tại căn cứ biên pḥng, họ đưa tôi đến trại tị nạn, và một năm sau, được xếp vào diện có cha thuộc thành phần quân nhân của chế độ cũ, tôi lên đường đi định cư.

Trong thời gian c̣n ở trại tị nạn tôi đă nhờ một người Miên viết thư cho cô em hắn, thư gởi đi quá nhiều nhưng tất cả đều rơi vào hư vô. Qua Mỹ, tôi tiếp tục viết nữa, măi nửa năm sau, t́nh trạng tưởng chừng đă hoàn toàn tuyệt vọng th́ hồi âm đến. Té ra tên đường phố và địa chỉ đă thay đổi, do một t́nh cờ may mắn, cô em hắn có quen với một nhân viên bưu điên, người này đă báo cho cô ta. Nhưng mọi tin tức tôi có được về hắn qua cô em gái đều hết sức mù mờ, cô ta nói khoảng hai năm trước hắn có nhắn tin về, cho biết vẫn c̣n sống nhưng không nói thêm đang ở đâu, sinh sống thế nào, với ai. Chính người đưa tin cũng chỉ nhận tin qua một nguời khác. Tôi đă gởi cho cô em hắn nhiều đợt tiền, một phần giúp cô ta, một phần nhờ cô dùng số tiền đó làm phương tiện truy tầm tung tích hắn. Nhiều năm trôi qua, t́nh h́nh vẫn chẳng sáng sủa hơn, tin tức liên quan đến hắn hầu hết đều “nghe người ta nói” và đôi khi rất mâu thuẫn. Bỗng một năm trở lại đây tôi mất liên lạc với cô em hắn. Thêm một lần đổi tên đường nữa chăng? Hay cô ta đă dọn đi nơi khác? Hay bị phát hiện có liên lạc với loạn quân? Chính t́nh trạng hư hư thực thực này đă khiến tôi không lúc nào không nghĩ đến hắn và đứa con xấu số. Càng nghĩ đến hai cha con, càng nhớ lại thời kỳ chung sống với hắn, những thương yêu hắn đă dành cho tôi, sự hy sinh can trường khi hắn quyết định đưa hai mẹ con qua biên giới, tôi càng cảm thấy hắn gần gũi gắn bó với tôi quá đỗi. Bản chất con người vốn tham lam, không bao giờ bằng ḷng với cái đang có, ước mơ của chúng ta luôn luôn vượt quá thực tế và chẳng chịu ngừng lại ở bất cứ điểm mốc nào, bao giờ chúng ta cũng nghĩ sẽ c̣n có thể tiến xa hơn, cao hơn. Cho đến một lúc chợt quay đầu nh́n lại mới bàng hoàng nhận ra, mọi nỗ lực t́m kiếm rồi cũng không đưa đến đâu, và cái hạnh phúc ngày hôm qua chúng ta vừa chối từ rũ bỏ, sẽ trở thành niềm tiếc nuối khôn nguôi. Sáu năm sống trên đất nước này, tôi nhận ra một điều: Ở đây tôi có được rất nhiều thứ, duy chỉ có một điều tôi t́m măi không ra, đó là tấm ḷng của con người đối với con người. Càng nh́n thấy sự nhạt nhẽo của t́nh người trên vùng đất mới tôi càng thấy ḷng ḿnh nghẹn ngào khi nghĩ đến hắn. Hắn, một tên thổ phỉ khát máu, một loại thú hoang sống tối tăm hoang dă giữa chốn rừng già thâm u, nhưng bên dưới cái bề mặt nhầy nhụa tội lỗi đó, vẫn lấp lánh vô vàn điểm sáng của nhân cách con người. Ở đây người ta tỏ ra thương xót bảo vệ tới từng cọng cỏ nhánh cây, người ta rao giảng triệu triệu lời tương thân tương ái tốt lành, nhưng người ta cũng có thể thản nhiên giết nhau, đày dọa nhau, chà đạp nhau một cách thật tàn nhẫn, chỉ có điều người ta đă hành động một cách khéo léo hơn, tinh vi hơn, và dĩ nhiên, văn minh, hoa mỹ, hợp pháp hơn!

Anh thấy, làm sao tôi có thể sống yên ổn với tâm trạng rối bời này?

Nói thật với anh, tôi sắp quay về chốn cũ, tôi mong t́m ra hắn để cùng hắn t́m đến một góc rừng hoang vu nào đó, sống nốt cuộc đời c̣n lại, xa lánh hoàn toàn những bon chen, những hận thù. Nửa tháng nay tôi đă suy nghĩ rất nhiều, tôi thấy không c̣n con đường nào cho tôi trong tương lai ngoài cách trở về. Vâng, tôi sẽ trở về, tôi đă quyết định. Một tuần nữa tôi lên đường, giấy máy bay đang nằm trong ví tôi.

Tôi về, trước tiên trở lại quê hương thăm bà con họ hàng, sau đó sẽ qua Nam vang t́m cô em gái của hắn, và từ đó truy tầm tung tích hai cha con.

Này anh, nhờ anh xem giúp hộ tôi, liệu tôi có t́m ra hắn không? Liệu tôi có gặp được con tôi không?

Khánh Trường

 

trích từ: