Đứa tr có năng khiếu

Branixlav Nusits

Nguyễn Huy Côn dịch

 

 

 

        Chính tôi cũng ngạc nhiên về khả năng tiên đoán của ḿnh về nhiều sự việc và hiện tượng. Chẳng hạn như năm tháng sau ngày cưới vợ, tôi biết rằng ḿnh sẽ có con. Thoạt đầu, đứa con trai của tôi có đôi mắt mầu da trời, sau đó trở thành nhiều mầu , mầu xanh lá cây, mầu cánh gián rồi cuối cùng hoàn toàn đen.

        Con trai tôi là một đứa trẻ đáng sợ, nó hiếu động  một cách kỳ lạ. Chẳng hạn, khi cảm thấy khoái ghê gớm, hắn rứt râu và bứt tóc tôi. C̣n tôi, chảy nước mắt v́ đau, nhưng cũng đành chịu cho hắn làm việc ấy v́ bà nhạc  giải thích cho tôi rằng cần phải kiên nhẫn, và người bố phải cảm thấy thích thú khi được con ḿnh vặt râu. Vẫn là bà nhạc tôi nói, để làm cho đứa con bạo ngược vui ḷng hơn, chỉ được nhắc lại  mỗi một từ : " Rứt, rứt, rứt !"

        Thực ra, ban đầu , sự bận rộn là ở nơi người mẹ, nhưng về sau, qua vài năm, đứa con đă lớn th́ mọi sự chăm sóc và giáo dục chuyển hết sang người bố, tức là tôi.

Khi tôi nói " chăm sóc", th́ điều đó không đơn giản chút nào. Bạn biết đấy, đó là những việc  rất cụ thể.

        Chừng nào con tôi c̣n ngang nhiên nhảy vọt qua tường rào nhà khác, th́ tôi  phải tự an ủi rằng hắn sẽ là Ganibal, và trong tương lai hắn sẽ xẻ qua dăy Anpơ. Chừng nào hắn c̣n nhẩy phóc qua đầu tôi th́ tôi phải tự an ủi rằng hắn là h́nh ảnh của Milôsa Vôinôvitsa, một diễn viên xiếc nổi tiếng  đương thời, người nhảy vọt được qua ba con ngựa  với lưỡi gươm rực  lửa cháy trên lưng. Chừng nào hắn c̣n ăn trộm trứng gà nhà hàng xóm, th́ tôi phải hy vọng rằng hắn sẽ trở thành Napôlêông,  người chinh phục vĩ đại .

        Nhưng chẳng bao lâu hắn lại  sáng tác ra những tṛ đùa mà tôi không thể tự an ủi được nữa, v́ trong lĩnh vực chính trị cũng như trong lĩnh vực văn hoá tôi không thể t́m được sự so sánh nào thích hợp.

        Chẳng hạn, hắn đập vỡ cửa kính nhà hàng xóm. Ngay cả việc đó cũng không hề ǵ v́ có nhiều nhân thời niên thiếu cũng đă từng làm vỡ kính nhà hàng xóm. Nhưng có một  lần hắn lấy cái áo khoác mồi nhất về mùa hè rồi cắt nát ra làm cờ. Dưới lá cờ đó là một đội quân lớn hắn tụ tập được, vây hăm nhà tôi và ra hiệu tấn công. Bất kể là cửa sổ, vườn rau, bất kể là thứ ǵ khác, đội quân của hắn đánh chiếm pháo đài, và với tư cách là đội quân chiến thắng gây đổ máu thực sự, nên cả đàn gà con bị cắt cổ.

        Sự việc này làm tôi quá buồn chán, v́ trước tiên tôi là phụ huynh, thứ đến v́ tôi là chủ sở hữu của đàn gà con.

        Tôi cay đắng kể lại cho vợ tôi nghe, h́nh như cô ta cũng thấy ngán. Buổi chiều hôm đó, đôi vợ chồng chán ngán này gặp nhau để trao đổi ư kiến xem sao. Vợ tôi th́ bảo thằng con trai tôi là một đứa trẻ rất có năng khiếu như bố. Tôi cũng hơi đồng ư nhưng cho rằng đứa con trai năng khiếu của tôi đă thể hiện năng khiếu của nó một cách thái quá, đă tiêu xài khả năng của nó một cách vô bổ, sẽ làm mai một chính tương lai của một con người vĩ đại.

        Và tất nhiên là tôi không thể nói rằng tôi rất muốn con tôi mang nhiều tính cách hoang phí và vô bổ cuả người Bắc Xecbi. Đơn giản là   tôi sợ rằng năng khiếu của hắn phát triển quá mức. Tôi c̣n đinh ninh rằng nếu hắn rất có khiếu đi nữa th́, một là chẳng bao giờ có thể trở thành ông bộ trưởng, hai là nếu khá hơn th́ hắn học cách giả mạo biên lai chứng từ hoặc  con dấu , mà nếu trở thành người có chức th́ hắn dối trên lừa dưới và t́m lư do xác đáng để bỏ túi tiền thuế của nhà nước, hoặc viết thư tố giác ngựi quen và bạn bè. Nói tóm lại, hắn sẽ làm như những người có năng khiếu ở Xecbi đă làm. Có lẽ rằng, với những năng khiếu như thế, nó cũng sẽ được bổ nhiệm ngay làm quận trưởng, chủ tịch Hội đồng hoặc nhân viên thu thuế, hoặc người đưa thư hoặc tồi nhất  th́ cũng là thủ quỹ ở một cơ quan tài chính.C̣n tôi th́ không thể hài ḷng và phản đối tất cả các chức vụ này v́ con trai tôi là một đứa trẻ có quá nhiều năng khiếu.

        Việc chăm lo cho tương lại của đứa con làm tôi không khi nào yên tâm cả, chẳng phải v́ đó là người thân của ḿnh, mà chính v́ tôi là bố của đứa trẻ có năng khiếu.Vợ tôi, như mọi đôi vợ chồng chung thuỷ khác phân công cho tôi những việc chăm sóc đó cũng giống như biết bao bà vợ khác phân công cho chồng. C̣n đứa con của chúng tôi, rốt cuộc chắc phải từ bỏ cái mộng trở thành Ganibal, Vôinôvitsa hay Napôlêông. Và một ngày nào đó con mèo sẽ bị nhấn ch́m; và tôi tin rằng chẳng phải  do Ganibal, Vôinôvit hay Napôlêông đă d́m con mèo đi.

        Việc chăm lo đến tương lai của đứa con trai buộc tôi phải lưu ư  đến lời khuyên của một trong số những nhà sư phạm nổi tiếng nhất, là uỷ viên Hội đồng giáo dục, thành viên chính thức  của tất cả các Hội đồng cải tổ trường học, sáng lập viên của nhiều chương tŕnh giáo dục, uỷ viên danh dự của Hội giáo dục trẻ em, và ngoài ra c̣n là tác giả của các công tŕnh nổi tiếng :

" Mẹ là người giáo dục trẻ em", " Gia đ́nh là người giáo dục trẻ em" (tập I,II,III và chưa kết thúc), " Giáo dục trẻ em và nghĩa vụ công dân" ( bài giảng công cộng); " Sai lầm của cha mẹ"

(với châm ngôn ở ngoài b́a : " Sai lầm của con cái là sai lầm của cha mẹ !"), vân vân.

        Hôm qua tôi đă tới gặp nhà sư phạm và rất tiếc là vẫn không gạt đi được những nối băn khoăn có liên quan đến chính vấn đề ông thông báo cho, đó là vấn đề giáo dục trẻ em.

Ông mời tôi ngồi. Nhưng vừa đặt mông xuống ghế tôi đă phải nhổm phắt dậy với tiếng kêu quái gở, tay th́   sờ sờ   rất bất lịch sự trước  bộ mặt của nhà sư phạm.

        - ối,ối, ối !một giọng như người bị chọc tiết của nhà sư phạm cũng cất lên  và sờ sờ tôi.

        - Xin lỗi, trăm ngàn lần xin lỗi ông. Tất cả là do thằng quỷ nhà tôi, cái thằng càn quấy này ! Ông xem, nó đặt kim ở dưới ghế... Nó thường làm như thế, ông thứ lỗi cho...

        - Và ông cũng đă từng theo dơi khách khứa của ḿnh nhổm lên khỏi ghế  như thế nào ? - tôi hỏi lại, giọng cay độc. Nhưng v́ tôi không phải là khách  b́nh thường, mà là người đến xin xỏ nên tôi cũng biết thân mà ngồi yên.

        Khi tôi vừa hỏi câu đầu tiên th́ ở ngay ở ô kính trên của của đi dẫn sang pḥng bên cạnh có cái ǵ tung toé,tiếp theo là đôi giày vải tương đúng chân tôi.

        - Đồ súc sinh, - nhà như phạm kêu lên, mày làm ǵ thế, quỷ tha ma bắt mày đi !

        Một cái đầu trẻ con tḥ qua ô cửa kính bỏ trống léo nhéo :

        - Tôi bắn mẹ v́ bà ấy không chịu đưa ch́a khoá tủ thức ăn cho tôi.

        - ối giời ơi ! Có ngượng mặt không cơ chứ. Mày không biết là tao đang có khách à ?

        Đứa trẻ nh́n tôi cḥng chọc và bỗng hắn nhăn mặt, cứ như là chính tôi không đưa ch́a khoá cho hắn.

        Sau một hồi suy nghĩ lung lắm, nhà sư phạm cũng đọc cho tôi một bài giảng quan trọng : nào tôi phải giáo dục con cái như thế nào, tôi cần phải đọc kỹ những vấn đề mà ông đă chỉ ra cặn kẽ trong các công tŕnh  của ông, tôi cần phải nhận thấy là ḿnh có lỗi về tất cả những ǵ đứa con gây ra. Luồn những ngón tay gầy guộc vào mái tóc rối bù, nhà sư phạm vĩ đại nhắc lại bằng giọng xúc động  từng lời, từng lời trong châm ngôn  ở b́a công tŕnh  chí cốt của ông " Sai lầm của con cái là sai lầm của cha mẹ!".

        Nhưng vào lúc đó ngoài phố đă vẳng vào tiếng trống của bọn trẻ, và trước của sổ căn pḥng có đến năm chục đứa trẻ xếp hàng ngay ngắn cứ như lính. Dẫn đầu là thằng con của nhà sư phạm đại, giương ngọn cờ làm bằng vải hoa đỏ. (Đúng vào lúc này th́ nhà sư phạm phát hiện ra rằng  trên cửa sổ thiếu một chiếc rèm).  Tên lính  nào cũng  vác một chiếc gậy trên vai, trên đầu gậy có ve vẩy  một tờ giấy h́nh tam giác.

        Nhà sư phạm vĩ đại nh́n ra ngoài cửa sổ; thoạt đầu th́ b́nh thản, rồi mặt bỗng xanh xám ngoẹt như tầu lá , chân tay lẩy bẩy mở ngăn kéo bàn làm việc của ḿnh ra. Khi nh́n thấy ngăn kéo rỗng không th́ ông vung tay thảng thốt :

        - ối, ông ơi ! ối, ối, ối !

        - V́ Chúa, xin ông nói cho biết đă có ǵ xảy ra ? - tôi hỏi.

        - Đi tong hết rồi ! Ông ơi, thế là đi tong hết rồi ! - nhà sư phạm  than văn.- Ṛng ră ngày đêm suốt sáu tháng giời của tôi để viết phần bốn  của công tŕnh " Gia đ́nh là người giáo dục trẻ em" thế là mất hết. Tôi vừa hoàn thành mười ngày trước đây. Ông biết không, chỉ mới có mười ngày trước đây !...

        - Thế th́ tốt quá rồi, nhưng tôi chẳng hiểu ǵ, tại sao ông lại ...

        - Thế ông không nh́n thấy những cái mũ giấy kia à ? Cái thằng con chết tiệt của tôi lấy hết bản thảo ở ngăn kéo ra làm mũ cho lính tráng của nó đội đấy...

        Nếu con người vốn là không thiện , th́ lúc này tôi ở trong số đó, v́ trong giây phút ấy tôi đă cười một cách lố bịch.  Tôi đă hoàn toàn thoả măn về cuộc phỏng vấn của ḿnh: thế là chẳng cứ con tôi, mà cả con của nhà sư phạm đại. Mà nếu tôi không cười th́ cũng không thể không nhận xét :

        - Thưa giáo sư, quả là cậu con ông cũng là một đứa có năng khiếu. Mai sau, chắc hẳn sẽ trở thành nhà phê b́nh giỏi và nghiêm khắc; và cái chính, sẽ là người chống đối lại cái lư thuyêt mà hắn đang đội ở trên đầu.

        - Đành vậy thôi ! - nhà sư phạm vĩ đại thở dài.- Chắc ông cũng biết rằng : " Dao sắc không gọt được chuôi"

        Sau những lời đó, tôi cáo từ ra về, vừa đi vừa ngẫm về châm ngôn " Dao sắc không gọt được chuôi".

        Về đến nhà th́ tôi được tin mừng : con tôi thoát chết.

Nghe đâu, nó ngă xuông giếng nhưng không việc ǵ. Người ta bảo rằng nó đẩy thằng bạn xuống giếng nhưng trượt chân ngă theo.

        Lạy Chúa cứu thế ! Từ rày phải cẩn thận hơn nữa trước khi đẩy ai xuống giếng  để ḿnh không bị ngă theo./.

 

Nguyễn Huy Côn dịch