KHÚC THÁNG TƯ

Công Liêm

 

 

 

đêm mắt môi thao thức trời thế kỷ

đường xưa thắp nhặt hoa rơi mặt

án ngữ thép gai tội khóc đêm

nhốt gió vào đời làm t́nh nhân thất chí

tuổi nhỏ ôm ấp tràn trề cơn mộng ảo

băi vắng giao t́nh đêm sao rơi vào bất tận

h́nh hài

lang thang con chó ghẻ

mưa dậy th́ biển nhớ đầy ngực thở

đêm về sáng đôi tay mềm nhung nhớ

thành phố tiêu điều dốc nghiêng chai rượu cạn

ôm trái chín đơm thơm mùa hạ cháy lở đường

trong tay em

sáng trăng về mọc

trong tay tôi

những sao lạc

đường mây sắc nhớ hồn phiêu lăng

giữa mùa đông

mắt môi em vùng trời nhiệt đới

nhớ mùa bấc xứ đoài nghe động khâm thiên

nụ hôn đầu đời

về sắp xếp lại

dấu thánh trong tay

khoang tàu chật ních

hộp

những con đường mọc nấm quạnh quẽ ngàn thu nhớ

móng vuốt nào cho tôi trong tay bầy quạ đen ập xuống

thêm sức đuối linh hồn giữa ngả ba tuyệt vọng không tên

để nói lên lời cho cuộc t́nh vụng dại trụi lớp mi cong

hoàng hôn th́ dẫy chết . thành phố ru êm giấc buồn rơi

hứng những tàn bềnh bồng trôi thêm buốt lệ đau

tượng đá cực h́nh ôm ṿng tay hụt hẫng bất ngờ đẩy tới

phơi lên ruộng rạ nơi chưa lần giao đấu cuộc truy hoan

xin ân loài thú

xoa trăng ướt sao băng

đôi môi em lửa cháy

cho hồn thoát tục một lần

mùa sen nở đầy mắt nhớ

trong tay búp măng non tre

em . lột xác một đời

tôi . tự thú như xung tội

ngoài kia những đám mây lang thang thừa nhận

xin đăng thường trực để đêm về không bóng ai

em đốm sáng soi vùng cỏ chết miền đất lạ chưa ai tới

bỗng dưng chúng ta sống thực thời tiền cổ xa xưa một thuở

trên những ngọn ưu chảy dài không xiết nét vàng thu

của một đời bạc trắng lửa hồng ai hay ngoài sương gió ?

những cụm hoa ướt sương đêm chẻ tóc mây đan gió thổi t́nh cờ

để thấy ḿnh không trăng sao hẹn dưới lớp sóng phế hưng

hăy gác lại một thời du mục không đất hứa ḷng sa mạc do thái

 

khúc tháng !

mở toang cánh cửa hoang vu ./.

 

VƠ CÔNG LIÊM

(ca.ab.yyc. Lễ vượt qua 11/4/2017)