Đà-Nẵng
bốn-mươi-hai năm thầm
hỏi
Huy Uyên
Bỏ lại
trái tim
ở cầu sông Hàn
Gió thổi
bập bùng 42 năm
Người đã
đi không hề quay lại
Đứng cầm
tay buồn
xa xăm
Gần lắm
ơi mây Sơn-Trà Đà-Nẵng
Biết người
nào có dễ
gì quên
Nhìn sông có tâm sự
buồn
Nhìn biển
xót từng giọt mặn
Ngày đi
căm hờn cay-đắng
Nước mắt
dấu vội sân ga
Tháng ngày máu người đã cạn
Ngũ-hành-sơn hiu-quạnh
mối tình sầu
Em có về thăm lại Vườn Hoa xưa
Ngày anh ba lô lên
đường em tiễn
Ngã tư
Trưng-Vương ngào
nghẹn
Bốn-mươi-hai năm
ngày đó đến giờ
Cờ người
bay cao xa tắp
Phố phường
nằm chết xót xa
Mặt người
đậm đen chiều nắng tắt
Ngậm ngùi những khuôn mặt thây ma
!
Hết rồi
những chuyến phà qua sông
Không còn ai cầm tay nghiêng nón
Cầu tàu thôi không người
đưa đón
Chia hai con
tim và
một mối tình
Hỏi Đà-Nẵng
còn buồn còn đợi
Trăng xưa
nghiêng chiếc bóng âm thầm
Em giữ
cho tôi một
trời tăm tối
Em mang cho tôi một
thời lặng câm
Hỏi Đà-Nẵng
của em và tôi
Treo đời
hai ta lên
cây đứng ngó
Ai bắn
vào tim
để đời
đem bỏ
Bốn mươi
hai năm căm giận từng ngày
Mùa ấy
tháng ba phượng đỏ
Xuân chưa
qua người đi
hẳn không về
Đứng bên sông nghẹn lòng tiếc nhớ
Thù lòng rời bỏ xa quê
Tóc xanh xưa đã bạc sớm mai
Dốc cầu
Vồng nhớ lên cầu Đỏ
Tháng ngày ngập chìm gian khó
Lấp chôn từng đoạn đời ai !
Đà-Nẵng bốn-mươi-hai
năm thầm hỏi
Mộng người
một giấc mơ phai...
Huy Uyên
(3-17)