Nhng Cánh Hoa N Mun

Thiên Lư

(truyện dài, kỳ 3)

 

 

 

      Quỳnh giật ḿnh tỉnh giấc nh́n lên trần nhà tối đen hớt hải: “Ồ, ḿnh đang ở đâu đây?” Quỳnh vùng dậy, ṃ mẫm t́m chỗ mở đèn. Ánh sáng xanh bật lên, chiếu rơ khuôn mặt Vy bên cạnh.  Quỳnh thở ra: “Ồ đang ở nhà bác Tú đây mà!” Quỳnh nh́n lại ḿnh, thấy vẫn c̣n mặc trên người bộ váy, Quỳnh ph́ cười không nhớ hôm qua ḿnh đă ngủ thiếp đi lúc mấy giờ mà không thay áo. Nh́n sang Vy  chắc tối qua nó say lắm hay sao nên cũng mặc cả xường xám đi ngủ thế này. Quỳnh nghiêng đầu ngắm bạn ngủ; khuôn mặt Vy thật đẹp dưới màu xanh mờ ảo của ánh đèn. Hàng mi dài cong khép hờ, sống mũi thẳng và nhỏ, trông thanh tao trên cặp môi dày gợi cảm, đặc biệt là làn da trắng mịn hồng hào. Quỳnh vuốt nhẹ lên má bạn lẩm bẩm: “Da mặt Vy đẹp thiệt”. Vy ngủ yên, hơi thở đều đặn, không biết Vy có mơ ǵ trong giấc ngủ không nhỉ? Quỳnh mỉm cười với câu hỏi của ḿnh. Bỗng, một cảm giác cồn cào trong bụng làm Quỳnh nhớ ra từ chiều hôm qua đến giờ Quỳnh chỉ ăn có vài cái bánh ngọt. Quỳnh đưa tay nh́n đồng hồ, năm giờ sáng, đói quá, xuống t́m cái ǵ ăn mới được. Quỳnh bước ra khỏi giường, vội vă đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi rón rén bước xuống nhà bếp.

       Nhà bếp chỉ có một ngọn đèn mờ hắt chút ánh sáng ra từ phía tủ lạnh chỗ lấy nước, đủ cho Quỳnh nh́n thấy sự bề bộn trên chiếc bàn ở giữa pḥng. Những dĩa giấy, ly giấy và thức ăn thừa ở cả trên quầy, chén dơ cũng đầy một bồn …Quỳnh tiến đến gần bếp ḷ, đưa tay bật cái đèn phía trên nóc bếp, Quỳnh thấy hai cái nồi to c̣n nằm trên ḷ. Mở nắp một cái nồi ra xem- à, cà ri, món khoái khẩu của ḿnh đây ngon quá, rồi tiện tay, Quỳnh mở luôn cái nồi bên cạnh là nồi cháo thịt. Quỳnh ngó chung quanh t́m cái chén sạch, chẳng biết nó ở đâu. Quỳnh ngại luc lọi nên cứ đi loanh quanh t́m măi mới ra một cái tô giấy sạch. Định múc cà ri để hâm th́ lại ngại tiếng ồn của “microwave” sẽ khuấy động sự yên tĩnh. Quỳnh nhủ thầm; t́m một thứ ǵ ăn gọn nhẹ cho đỡ đói thôi, Quỳnh quay qua, quay lại thấy ḿnh sao giống như đi ăn vụng quá! Đưa tay dẹp hết mấy cái dĩa bẩn trên bàn vào cái bao rác gần đó, Quỳnh lấy khăn lau bàn sạch sẽ, chợt thấy có vài lát bánh ḿ nằm lăn lóc trên 1 cái dĩa ở góc bàn. Quỳnh với tay lấy một khoanh bánh ḿ móc ruột ăn ngấu nghiến, hết một khoanh, Quỳnh lấy thêm một khoanh nữa. Chỉ một loáng, Quỳnh đă làm rỗng ruột hết bốn khoanh bánh ḿ. Khi Quỳnh tới gần cái quầy bếp để lấy ly uống nước, Quỳnh thoáng ngửi thấy mùi thuốc lá quanh đây, Quỳnh nhíu mày lẩm bẩm: - Hừm mùi thuốc lá ở đâu vậy ta? Quỳnh đưa cái ly lên mũi ngửi ngửi, không có mùi ǵ cả. Nh́n quanh quẩn một lúc, Quỳnh thấy một làn khói mỏng bay ra từ góc tường tối ngay sát cánh cửa thông ra nhà để xe. Quỳnh lạ lùng tự hỏi: Ai hút thuốc lá ở đó? Bỗng dưng hồi hộp, Quỳnh nghĩ: Không biết có vật ǵ cháy ở chỗ đó? Ḿnh có nên lại gần xem xét không? Chắc phải tới gần đó coi sao. Sự ṭ ṃ làm Quỳnh bớt hồi hộp, nhẹ nhàng bước đến góc tối. Một ánh đèn vàng đột nhiên sáng lên từ chỗ tối khiến Quỳnh giật nẩy ḿnh hoảng hốt:

-        Ư trời ơi!

 Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế trong góc tường chật hẹp, bên cạnh cái ô cửa vuông nhỏ cũng trông ra ngoài nhà xe. Ông thản nhiên mỉm cười với Quỳnh:

-        Xin lỗi…làm chị giật ḿnh.

Quỳnh hỏi lại giọng run run:

-        Sao anh ngồi trong góc này mà không mở đèn?

Người đàn ông phần trần:

-        Đáng lẽ tôi ra ngoài garage hút thuốc, nhưng ở ngoài lạnh quá, tôi phải chui vào góc này, tưởng có cái cửa sổ nhỏ ở đây th́ khói sẽ thoát ra ngoài. Ai ngờ nó dội ngược vào trong để cho chị phải đi t́m thủ phạm. Xin lỗi nhé!

Nói rồi ông dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn để trên bệ ô cửa nhỏ. Quỳnh thở ra:

-        Dạ không sao, em chỉ sợ cái ǵ cháy.

Quỳnh bỏ lửng câu nói quay lại phía bếp. Quỳnh nghe tiếng chân người đàn ông phía sau cùng với tiếng hỏi:

-        Chắc chị là người nhà của Minh hả, sao tối qua tôi không thấy chị?

Quỳnh lắc đầu nói:

-        Dạ em là bạn của Vy thôi, Vy mới là em họ của anh Minh. Tối qua em có ở đây mà, chắc đông người quá nên anh không thấy.

Người đàn ông à nhỏ, đi đến gần bên cái quầy bếp, vừa mở nắp b́nh cà phê vừa hỏi:

-        Chắc chị đói lắm hả, thấy ăn ruột bánh ḿ không vậy?

Quỳnh giật ḿnh đánh thót nghĩ: Thôi chết, ông ta đă thấy ḿnh đi ăn vụng rồi, thiệt là một cách ăn không thanh nhă chút nào. Quỳnh nhớ ngay tới lời mẹ hay la Quỳnh ngày trước:  “Con gái ăn uống phải từ tốn, thong thả, mày vội ǵ mà cứ ăn hấp ta hấp tấp y như là đứa chết đói lâu ngày thế kia!” Cảm giác ngượng ngùng như mạch điện lan nhanh trong người làm cho mặt Quỳnh nóng ran. Quỳnh xấu hổ quay ngoắt đi về hướng pḥng khách, tiếng người đàn ông hỏi tiếp:

-        Chị uống một ly cà phê nóng với tôi cho ấm bụng nhé?

Quỳnh nói nhỏ:

-        Dạ em không biết uống cà phê.

Giọng ông ngạc nhiên:

-        Ồ, thế hả!

Không để ông hỏi tiếp, Quỳnh chạy nhanh lên lầu để vào pḥng, ḷng tự nhủ: thiệt là mắc cỡ quá! Ngồi xuống mép giường, Quỳnh thấy Vy trở ḿnh, nó hé mắt nh́n Quỳnh giọng ngái ngủ hỏi:

-        Dậy sớm vậy Quỳnh?

Quỳnh nói:

-        Ờ, Quỳnh đói bụng, định xuống kiếm cái ǵ ăn.

-        Bộ tối qua không ăn ǵ hết sao?

-         Ờ, ngồi với mấy đứa bé mải nghe nó kể chuyện nên ăn có mấy cái bánh thôi, Quỳnh uống nước ngọt nhiều hơn ăn. C̣n Vy tối qua chắc say lắm hả?

Vy nhướng mắt, nói giọng tỉnh táo:

-        Ai nói với Quỳnh là Vy say. Vy làm ǵ có sức uống như mấy ổng. Mỗi lần mấy ổng rót rượu cho Vy là Vy đi vô pha lại để uống lấy le thôi. Ngu ǵ mà uống cho say. Quỳnh xuống kiếm ǵ ăn chưa?

-        Đang gặm mấy miếng bánh ḿ th́ gặp một ông nào xuất hiện từ bóng tối, làm Quỳnh hết cả hồn, hết muốn ăn luôn.

Câu nói của Quỳnh làm Vy tỉnh hẳn, Vy ṭ ṃ hỏi:

-        Sao, làm ǵ mà ông nào xuất hiện từ bóng tối?

-        Ổng ngồi trong góc tối hút thuốc không có mở đèn, Quỳnh ngửi mùi thuốc lá, lại thấy khói thuốc bay ra , cứ sợ cái ǵ cháy, lại gần thấy đèn bật mới biết là có người ngồi trong góc kẹt.

-        Sao ổng không ra ngoài hút thuốc?

-        Ổng nói ở ngoài lạnh.

-        Ông nào vậy Quỳnh?

-        Không biết, Quỳnh không có hỏi tên.

Vy ngồi dậy, vấn tóc nói:

-        Chắc ông Lưu rồi. Phải ổng cao cao, mà tóc cũng hớt cao như cạo không?

-         Quỳnh không để ư lắm. Bộ năm nào Vy cũng qua đây chơi hết hả, sao mà ai Vy cũng biết vậy?

Vy gật đầu:

-        Ừ, Vy qua đây chơi thường lắm, lúc trước bố mẹ Vy c̣n khoẻ Vy theo bố mẹ qua đây một năm hai ba lần, có khi ở nhà anh Hoàng, khi th́ ở nhà chị Khuê. Thường th́ ở nhà này nhiều hơn, tại có bác Tú ở đây.

Quỳnh cười cười hỏi:

-        Qua đây chơi thường vậy mà không kiếm được mối nào để “nâng khăn sửa túi” sao?

Vy lắc đầu:

-        Thôi đừng hỏi mà thêm buồn.

-        Nghe chị Khuê nói cũng giới thiệu cho Vy nhiều người mà Vy chê, sao bạn không kể cho ḿnh nghe?

Vy cong môi:

-        Trời ơi, chuyện xưa rồi, mấy người đó chỉ muốn ḿnh “xáp” vô là ở liền thôi. Vy đâu có khùng mà chịu vậy. C̣n có người th́ lại không có tiền làm đám cưới…Ôi thôi dài ḍng lắm Quỳnh ơi, nếu Quỳnh muốn nghe để hôm nào về nhà Vy kể cho nghe, kể ở đây không tiện. 

-        Rồi tối qua có chấm được chàng nào chưa?

-         Gặp lại toàn nhân vật cũ không à, lác đác vài người mới. Chỉ có một tối th́ chấm được ai.

Vy duỗi chân, vươn vai tiếp:

-        Vy nói với mẹ Vy rồi, chỉ cố t́m bạn đời thêm hai năm nữa cho mẹ vui, sau 40 tuổi là Vy ở vậy luôn. Rồi Vy thở dài- tụi ḿnh cũng không c̣n trẻ nữa, kiếm chồng th́ phải lấy người lớn tuổi hơn, nghĩ lấy chồng lớn tuổi buồn lắm Quỳnh à. Mà quen với mấy chàng cùng trang lứa th́ ḿnh thuộc loại già rồi, ḿnh thấy được trẻ ra chút xíu nhờ quen với mấy ông cựu nhà binh này thôi.

Quỳnh gật đầu đồng t́nh:

-        Ờ, Quỳnh thấy ông nào ở đây cũng có vẻ lớn tuổi.

-        Lớn chứ, thời mấy ổng là ở thập niên bốn mươi với năm mươi không à. Ḿnh đi sau họ cả một đến hai thập niên th́ lớn với ai.

-        Ừ, mà Vy nè, tuổi của mấy ổng như vậy mà c̣n có người độc thân sao?

-         Quỳnh khờ quá. Độc thân của mấy ổng là mồ côi vợ, ly dị vợ, chứ đâu có phải độc thân như tụi ḿnh đâu. Có ông, khi nào đi tiệc một ḿnh để vợ ở nhà, th́ c̣n tự cho ḿnh là “độc thân tại chỗ” nữa đó.

Quỳnh tṛn mắt hỏi Vy:

-        Thiệt hả? Sao Vy biết hay vậy?

-        Th́ Vy nghe mấy ông anh họ nhà này nói chứ ai. Mấy ông đó hả đóng vai “độc thân tại chỗ” hoài hà. 

Có tiếng gơ cửa nhè nhẹ bên ngoài và tiếng chị Khuê:

-        Dậy chưa hai cô nàng?

Quỳnh đứng lên mở cửa:

-        Em dậy từ năy giờ rồi chị.

Chị Khuê ló đầu vào:

-        Này kế hoạch là sáng nay đi San Francisco đấy nhé, mười một giờ khởi hành đó, liệu mà sửa soạn đi. Rồi chị đập vai Quỳnh tiếp:

-        Cái cô này tối qua trốn đi đâu mà chị chờ hoài không thấy?

Quỳnh cười cười:

-        Dạ em ngủ quên.

Chị Khuê trợn mắt:

-        Trời ơi nhà có tiệc mà đi ngủ!

Vy chen vào:

-        Bi vậy mới than đói bụng đó chị Khuê.

-        Đói bụng hả. Chị Khuê kéo tay Quỳnh - Xuống đây, chị hâm cháo ăn. Rồi chị quay sang Vy- Mày dậy sửa soạn bây giờ đi là vừa đó Vy, làm điệu cả tiếng đồng hồ mà không lo th́ ở nhà một ḿnh đó nghe.

Vy vuốt tóc nói:

-        Chị yên tâm đi, em sẽ sửa soạn xong trước mười một giờ cho coi.

Chị Khuê kéo Quỳnh đi nhanh xuống lầu. Vừa đi chị vừa nói:

-        Mấy ổng cũng dậy hết rồi đó, hôm qua thức khuya vậy mà ai cũng dậy sớm.

Quỳnh ái ngại hỏi:

-        Mấy ổng ngồi dưới nhà hả chị?

Chị Khuê gật đầu:

-        Ừ, không ngồi dưới nhà th́ ngồi ở đâu?

Quỳnh ngần ngừ nói:

-        Hay để em chờ Vy xuống luôn một thể.

Chị Khuê nắm vai Quỳnh:

-                    Này, định trốn nữa phải không? Chờ Vy đến bao giờ, nó sửa soạn lâu cả buổi, xuống phụ chị dọn dẹp với hâm lại đồ ăn cho mấy ông tướng. Đi.

Quỳnh đành theo chân chị Khuê xuống nhà. Tiếng ồn ào vọng lên từ phía bếp, một cảm giác ngại ngùng lại vây quanh Quỳnh. Chị Minh đang lui hui trong bếp cùng với anh Minh, anh Hải, và anh Phụng (chồng chị Khuê). Quỳnh hỏi nhỏ:

-        Tối qua chị với anh Phụng ở lại đây hả chị?

-        Ừ, lần nào có tiệc ở nhà này chị cũng ngủ lại với mẹ chị cho vui.

Chị Khuê vừa nói xong th́ chị Minh cất tiếng:

-        Mấy ông pha cà phê nhanh đi trả lại cái bếp cho chị em tôi nào.

Anh Hải cười:

-        Mới sáng sớm chị vội ǵ mà đuổi anh em tôi dữ thế.

Chị Minh xăn tay áo nói:

-        Dọn dẹp chứ ǵ, bếp th́ nhỏ mà mấy ông chiếm hết cả chỗ rồi…

Chị Khuê ngắt ngang lời chị Minh:

-        Đây có người đói meo ra đây này, có nhanh tay lên không để tôi c̣n sửa soạn đồ ăn sáng chứ.

Anh Hoàng vừa quậy ly cà phê cười hỏi:

-         Bộ tối qua cô chỉ có uống thôi sao mà bây giờ than đói?

 Chị Khuê lắc đầu:

-         Em có ăn đó chứ, mà ngủ một đêm tới sáng nó tiêu hết rồi.

Đối thoại vui qua lại một lúc th́ anh Minh và mấy người bạn ra ngồi tụ tập ở chiếc bàn rộng nơi pḥng ăn cùng uống cà phê và tiếp tục tán chuyện. Quỳnh phụ hai chị dọn dẹp, chuẩn bị hâm thức ăn. Chỉ có bữa điểm tâm thôi mà nào là cháo đồ biển, bánh ḿ nướng , soup đậu, xôi gà. Chị Minh c̣n làm thêm món trứng với khoai tây chiên ḍn, thiệt là thịnh soạn quá! Chưa kể đến trái cây nữa, Quỳnh cắt táo và cam ra dĩa theo sự chỉ đạo của chị Khuê. Hai chị rất nhanh nhẹn, chỉ khoảng hai mươi phút thôi là bàn ăn đă được dọn ra nhiều món.  Khi mọi người vừa ngồi vào bàn th́ Vy cũng vừa xuất hiện, gọn gàng, xinh tươi trong chiếc áo sport sweater xanh dương đậm có những đường viền trắng quanh cổ và tay áo với cái quần Jean trắng. Mái tóc vẫn kẹp một nửa trên đỉnh đầu Quỳnh nghe một mùi thơm nhẹ toát ra từ người Vy lúc ngồi xuống gần Quỳnh, Vy nói:

-        Chào cả nh buổi sáng, rồi nh́n vào bàn ăn Vy tiếp- wow, nhà ḿnh ăn sáng sang quá vậy chị?

Chị Minh cười:

-        Nhà có khách quí đến từ phương xa phải làm sang chứ. 

-        Điệu này mai mốt em sẽ qua thăm anh chị dài dài.

Tiếng đùa và tiếng tṛ chuyện bắt đầu rôm rả từ Vy. Nó vốn là đứa xă giao giỏi lại biết pha tṛ trong mỗi câu nói để làm cho mọi người cùng cười vui. Trong bàn có tất cả sáu người đàn ông là anh Hoàng, anh Minh, anh Hải, anh Phụng thêm hai người khác Quỳnh không biết tên. Bên phía phụ nữ có Quỳnh, Vy, chị Khuê, và chị Minh.  Vy cứ huyên thuyên đấu hót với các anh chị, c̣n Quỳnh th́ ngồi yên lặng quan sát những chàng “giặc lái” năm xưa. Anh Hoàng có vẻ già dặn nhất trong nhóm và ít nói hơn các anh khác.  Nói đùa với Vy nhiều là một anh chàng hói đầu da dẻ hồng hào, có hàng ria mép bạc, trông hiền giống như mặt ông Tiên, vậy mà lém lỉnh quá trời! Ngồi gần bên anh là một người có cái đầu gần như cạo trọc, khuôn mặt dài với đôi mắt mí lót hơi nhỏ, hay nhăn nhó, coi bộ anh chàng này là người khó tính lắm đây. Đúng lúc Quỳnh hướng mắt về phía anh ta, th́ cũng là lúc anh nh́n Quỳnh mỉm cười. Nh́n cái miệng nhỏ của anh cười, Quỳnh nghĩ đến câu:

 “Đàn ông miệng rộng th́ sang...” c̣n nếu ngược lại th́ thế nào nhỉ? Không biết có phải thuộc người nhiều chuyện không? Nụ cười của ông ta cũng hiền và dễ mến đó chứ! Quỳnh chợt nhớ đến lời Vy nói về người đàn ông tên Lưu nào đó, tóc hớt cao như cạo, không biết có phải ông ta đây không? Vừa lúc ấy Vy lên tiếng hỏi ông:

-        Anh Lưu à, lúc này anh có bị thất t́nh ai không mà cứ thổi sáo hoài vậy, nghe tiếng sáo Trương Chi của anh buồn quá. Em cảm tưởng như ế người thêm. Tối qua anh thổi tới mấy giờ mới ngủ?

Anh chàng Lưu cười cười:

-        Cô Vy hay suy diễn quá, đâu phải thất t́nh mới thổi sáo, có người t́nh cảm tràn đầy mà vẫn thích nghe sáo đó thôi.

-        Ai thích nghe vậy anh?

Lưu lắc đầu: Không biết!

Vy cong môi:

-        Trời ơi, vậy mà cũng nói.

Nghe Vy nhắc đến sáo, Quỳnh mới nhớ ra tiếng sáo tối qua, âm thanh êm đềm réo rắt đă đưa Quỳnh vào giấc mộng đi thuyền hoa nhẹ nhàng. Vốn cũng thích nghe thổi sáo và ngâm thơ, Quỳnh nh́n về phía Lưu buột miệng nói:

-        Ồ, th́ ra tối qua anh là người thổi sáo, tiếng sáo của anh hay ghê.  

Chị Khuê lớn giọng chen vào:

-        Giời ôi, hôm nay cóc mới mở miệng, từ hôm Quỳnh xuất hiện đến giờ chưa nghe nó nói tiếng nào với ai hết. Chỉ có mỗi ông Lưu là người đầu tiên được em Quỳnh mở lời khen đấy, quí hóa quá nhé.

 Quỳnh bặm môi mắc cỡ vỗ nhẹ tay chị Khuê:

-         Chị ...

Vy ngắt ngang lời Quỳnh:

     -   Ấy, chị đừng có lầm nha, tại chưa mở trúng đài của Quỳnh đó thôi, trúng  đài nó nói cho chị nghe mệt nghỉ.

    -  Thế th́ vặn đài ǵ cho trúng đài của Quỳnh nào? Anh Hải hỏi.

    -  Đài âm nhạc, đài văn chương, thi phú. Vy nhanh nhẩu nói.

    -    Ồ, vậy sao. Mấy đài đó hấp dẫn đó. Anh Hải vừa cười vừa nói.

 Quỳnh chống chế yếu ớt:

    -  Dạ đâu có, Vy toàn là phóng đại lên thôi, Quỳnh mà lập được đài văn chương, thi phú th́ Quỳnh đă không ngồi đây.

Lưu hỏi:

    -  Chứ ngồi ở đâu?

    -  Dạ ngồi trên đài nói chuyện đó.

Có vài tiếng cười nhẹ sau câu nói của Quỳnh, tiếng Lưu nói:

   - Tôi không ngờ là tiếng sáo của tôi được lọt vào tai cô Quỳnh, mà cô lại không     chê như cô Vy làm tôi rất vui.

Vy nói ngay:

    - Em chê hồi nào, em chỉ nói buồn thôi, đôi khi tiếng sáo buồn nghe cũng quyến     lắm chứ bộ, phải không mấy anh chị?

   - Vy mà nghe tiếng sáo của ông Nakai mới thiệt là quyến . Quỳnh nói.

Lưu tṛn mắt, hỏi giọng thích thú:

    - Ô, cô Quỳnh có nghe Nakai flute nữa à? Tôi cũng thích nghe hắn lắm.

     - Dạ, em có mấy cái CD của ổng, tối nào cũng nghe hết.

Chị Minh nói:

- Thôi này, sáo siếc ǵ th́ để tí bàn tiếp nhá, bây giờ quí ông ăn nhanh hộ tôi để ḿnh c̣n đi nữa, phải chở cô Vy đi chợ nữa đấy...

Anh Minh đồng t́nh:

- Ừ thôi ḿnh ăn nhanh đi c̣n thực hiện kế hoạch du lịch nốt ngày hôm nay cho hai cô tiểu thư.

Quỳnh cảm thấy nhức đầu, hơi chóng mặt từ lúc ra khỏi nhà với các anh chị. Trên xe, Quỳnh ngồi băng sau chung với Vy, anh chàng Lưu ngồi ghế trước bên cạnh chàng “hói đầu” lái xe. Suốt chặng đường ngồi trên xe, Quỳnh luôn cảm giác muốn ói, cứ ước sao ḿnh có chai dầu gió xanh để xức lên thái dương cho dễ chịu. Quỳnh mệt mỏi ngồi tựa vào ghế lim dim, nghe Vy đấu hót với hai chàng cựu “giặc lái”. Thỉnh thoảng Lưu lại hỏi Quỳnh vài câu, mệt mỏi Quỳnh chẳng thiết đến trả lời. Mọi người dừng xe ở cầu Golden Gate, ai cũng tươi tắn vui vẻ trong tư thế sẵn sàng dạo chơi dưới bầu trời lạnh, chỉ trừ có Quỳnh đang bị cơn "car sick" hành hạ. Quỳnh không muốn xuống xe,Vy thúc hối Quỳnh ra ngoài cho thoáng, chèo kéo măi Quỳnh mới chịu bước ra, cảm thấy lạnh, tay chân run lẩy bẩy. Vy vừa đỡ Quỳnh, vừa cằn nhằn:

- Trời ơi, Quỳnh làm ǵ mà yếu như bà lăo sáu mươi vậy.

Nghe tiếng Vy, Tuấn anh chàng hói đầu và Lưu cùng quay lại, cả hai lên tiếng hỏi:

- Quỳnh sao vậy?

Vy nhanh nhẹn nói:

- Quỳnh bị "car sick" đó.

Lúc đó lại có tiếng gọi Vy ơi ới phía trước, Vy vẫy tay:

- Chờ em chút. Rồi quay qua Quỳnh hỏi - Quỳnh thấy đi bộ lên trên dốc kia được không?

Quỳnh gật đầu:

- Quỳnh đi từ từ được, hay Vy đi trước với mấy chị đi. 

 Lưu nói ngay:

- Ừ cô Vy với Tuấn đi trước đi, để tôi “take care” cô Quỳnh cho.

Quỳnh vội xua tay:

- Dạ Quỳnh không sao đâu, anh cứ đi trước với anh Tuấn đi.

Vy nói:

- Thôi đi, cứ khách sáo hoài, anh Lưu có sure là take care bạn Quỳnh dùm em không đó, để em lên chụp h́nh kẻo hết nắng.

Lưu gật đầu quả quyết:

-  Cứ yên tâm. Nh́n sang Tuấn Lưu nháy mắt- mày đi với Vy đi.

- Thôi, Quỳnh không đi nổi lên trên kia th́ đi chầm chậm quanh đây thôi nhé, có "guard" Lưu dẫn đường rồi. Vy lên chụp h́nh xong quay xuống với Quỳnh liền.

 Tuấn nói theo:

   - Quỳnh ráng khỏe lên, Lưu, mày dẫn em ra chỗ có cây xanh ngồi ḱa để có "fresh air" mà tỉnh táo.

    - Được rồi đi đi.

 Tuấn tḥng thêm một câu:

-        Nhớ là cây xanh chứ không phải là bụi rậm đâu nha mày.

Ông Lưu cười cười:

-        Tao đâu có hèn hạ như mày mà phải vào bụi rậm ngồi.

Thấy Quỳnh co ro trong manh áo lạnh mỏng, Lưu hỏi:

-         Quỳnh có vẻ bị lạnh đó, mặc phong phanh như vầy th́ sao ấm được.

Quỳnh mệt mỏi lắc đầu, cơn chóng mặt dội lên làm Quỳnh cảm thấy như muốn ói. Ông Lưu nhanh nhẹn cởi chiếc áo Jacket đang mặc ra khoác lên người Quỳnh.

-        Đây, đây Quỳnh mặc thêm áo này vào đi cho ấm.

Quỳnh run tay đỡ hai mép áo, cái lạnh lại chạy dọc bên hai cánh tay và dưới sống lưng. Cảm giác buồn nôn lần này lại đẩy mạnh lên cổ, Quỳnh bụm miệng nh́n quanh, chợt thấy một cái thùng rác nằm gần bên gốc cây, Quỳnh chạy nhanh tới đó và nôn thốc ra tất cả những thứ vừa ăn sáng nay. Quỳnh cảm thấy bụng ḿnh đau và tay chân càng lạnh thêm, Quỳnh nghe tiếng Lưu hỏi:

-        Quỳnh...Quỳnh có sao không?

Cơn đau đă làm Quỳnh phải cong người lại không thể trả lời, và cũng không nhận ra ḿnh đang làm ǵ. Trước mắt Quỳnh nhạt nhoà bóng người qua lại và những chiếc xe quay vòng vòng. Quỳnh thấy như có ai d́u ḿnh đi từng bước nặng nề, cảm giác chỉ muốn khuỵu xuống đất, Quỳnh nghe tiếng gọi tên mình từ xa, dồn dập mà không thể quay đầu lại được, rồi tự dưng hình ảnh một chiếc giường trải drap tím quen thuộc hiện ra giữa khung cảnh người và xe. Quỳnh cố lấy hết sức lết đến gần chiếc giường rồi ngã xuống và Quỳnh không còn biết gì nữa.

Thiên Lư

(Còn tiếp)