Phước Mi

Lương Ngc Thành

 

 

Hai vợ chồng Phước Mọi

 

 

      Ai từng đá banh trong trường tôi đều phải nể Phước Mọi, lớp Thủy Lâm 73, và ai từng chơi với Long Kh’mer đều phải biết cái kẻ có cái tên rất “độc đáo”, có cái tướng đi nghênh ngang và có gốc tích ở Hà Tiên ấy, nhưng ít ai biết cái quăng đường đời độc đáo của hắn.

 

       T́nh cờ tôi là thầy dạy của thằng cháu ruột của Phước Mọi, Lâm Nguyên Vũ.  Nó đă thắc mắc ngay hôm đầu tiên đến học khi nh́n thấy cái bảng tên trường Nông Lâm Súc Bảo Lộc tôi treo trên tường ngay trên kệ sách. Hắn báo ngay cho chú út về cái tên ông thầy Lương Ngọc Thành, N.L.S Bảo Lộc, có cái nick name, Thành X́.

 

Trên điện thoại, Phước Mọi vào đề trực khởi liền,

“Thành X́ ơi! ông học ở lớp nào vậy?”

Tôi cũng lẹ miệng đáp ngay,

“Lớp của Tâm Dê- bida Mỹ Khanh đó- Àh, Trọng Cọp đó, biết không?”

 

Thế là hắn biết ngay tôi là ai. Phước Mọi- Lâm Văn Phước- và tôi đă chính thức gặp nhau tháng cuối 10 năm 1995 tại nhà tôi sau khi hắn gọi điện hẹn giờ gặp. Mang đến chai Johny Walker, chờ tôi đi dạy về đến sau 9 giờ tối, chúng tôi lai rai hàn huyên tṛ chuyện về nhiều thứ nhưng xoay quanh hai nhân vật chánh Long Kh’mer và Liên Hải Cẩu cho đến quá nửa đêm. Nghe kể hắn sắp mở một tiệm phở bên Úc, tôi phát thảo chữ phở “Tàu bay” theo ư của hắn rồi làm cho hắn một cái sign bằng mica. Cũng học Thủy Lâm như tôi, hắn hoan hỉ đóng thùng mang về cái hộp đèn tôi đă làm với một dự tính làm giàu bằng nghề bán phở.

 

     Cứ khoản hai năm Phước Mọi về thăm quê hương một lần hay về bất ngờ v́ những dịp đặc biệt. Hắn là một đọc giả thường xuyên của tôi trên trang web: nlsbaoloc.com. Có vài lần tôi nghe điện thoại của Phước Mọi từ Úc. Cũng có khi tôi ngạc nhiên khi hắn gọi tôi từ Cần Thơ trong chuyến qua thăm Khuê Bầu- trưởng lớp của hắn. Thỉnh thoảng hai đứa tôi gặp nhau, 2 lần tại nhà tôi, 1 lần tại nhà Đăng Thúy quận 6 Sài G̣n và mới đây- sáng sớm ngày 1- 9-2011, tôi một ḿnh với cây guitar đeo trên vai, chạy Vespa Piaggio cũ đến Hà Tiên để đối ẩm với hắn. Nhằm hiểu biết thêm về 2 nhân vật mà cả hai chúng tôi quan tâm, giải bày tâm sự, và nhất là để hiểu nhau thêm, tại bải biển “Mũi Nai” lộng gió từ 10:30 giờ sáng suốt đến khi về nhà lúc 10:30 giờ tối, 2 đứa tôi đă uống cạn 8 chai Volka khổ nhỏ, 500ml, đă tọng 5- 6 loại ốc ṣ và “mồi bén”, đồ hải sản tươi sống do các người chị cuả nó chế biến.

 

     Mồ côi mẹ từ năm lên 7 tuổi, Phước Mọi- em trai út- theo ông anh hai Lâm Văn Rầm về Bảo Lộc sau khi ảnh lập gia đ́nh năm 1966. Anh hai Rầm thoạt đầu là lính tiểu khu huyện B’lao và chị dâu- Thy Bảo- nhân viên của ṭa hành chánh. Hai năm sau, khi anh chị hai có đứa con đầu ḷng. Là người chú Út, Phước Mọi- chịu nhiều vất vả với thằng cháu đích tôn của ba nó. Sau một thời gian trong quân đội, anh Hai Rầm biệt phái về xă Tân Phát làm Hiệu Trưởng trường tiểu học Thiện Lập. Không bao lâu sau đó, trường này phát triển thành trường trung học đệ nhất cấp Thiện Lập- với 2 lớp đệ thất, đệ lục có học các môn Nông Lâm Súc năm học 68- 69. Phước Mọi theo ông anh hai để là một trong những học sinh đầu tiên ở đó trước khi trở thành học tṛ N.L.S Bảo Lộc- TL 73. Như một vài huynh đệ tài hoa trong trường nỗi tiếng này, Phước Mọi có ba cái tài- đá banh, chơi guitar classic và đánh bida. Hơn hẳn tôi- kẻ học lóm các ngón đàn của người khác, Phước Mọi là người đi học lớp guitar của thầy Phi một cách chuyên cần. Y ta từng chơi thành thục nhiều bài trong quyển Carruli. Như cái cách được đặt tên tục của mọi đồng môn khác, có lẻ màu da đen khá đặc trưng của Phước Mọi khiến y có một nick name độc nhất vô nhị ấy.

 

    Long Kh’mer, với tư cách là huynh trưởng hướng đạo, đă đích thân đến tận nhà trọ của Liên Hải Cẩu để thăm nàng. Căn nhà của Bác Tố khi đó có 4 mỹ nữ ở trọ- Thanh Thủy, Thế Thạnh, “Vơ sĩ” Cúc và Liên Hải Cẩu. Mặc dầu nói là để dạy cho Liên đánh semaphore và đánh morse, Long Kh’mer c̣n thầm muốn một điều ǵ khác nữa cơ. Nó bấn loạn thế nào mà lần đầu ra về, hắn để quên lại cây cờ morse và lần thứ hai hắn để quên cả đôi giày da. Với bao nhiêu ưu ái, bao nhiêu điều muốn dành cho Liên Hải Cẩu như thế, nên sau khi t́nh cờ vừa nghe nhắc đến cái tên Phước Mọi, “đàn anh” Long Kh’mer liền nổi cơn thịnh nộ. Long Kh’mer sai B́nh Bon đi t́m gặp Phước Mọi để hẹn ngày giờ “song đấu” để xem ai hơn ai. Nhưng thay v́ xức đầu mẻ trán với nhau, cái dũng khí, cái tính cách của Phước Mọi được Long Kh’mer kết ngay.

 

    Hai người, mới trước đó định choảng nhau, lại kết t́nh bằng hữu sau một chầu cà phê tâm t́nh tṛ chuyện. Phước Mọi được Long Kh’mer mời về nhà chơi. Tháo bức tranh đang treo trên vách nhà xuống, Long Kh’mer tặng ngay cho Phước Mọi cái “kiệt tác” ấy của nó. Phước Mọi đă kinh ngạc và quư vô cùng cái món quà có cái tiêu đề “Ơn cha nghĩa mẹ” đó của Long Kh’mer, cái bức tranh mà tôi cũng c̣n nhớ và rất muốn sao chép lại cho đến ngày hôm nay. Trước ngày vượt biên, tháng 7 năm 1978, Phước Mọi ân cần dặn các anh chị ở lại cố ǵn giữ bức tranh ấy một cách cẩn trọng.   T́nh bè bạn đă khiến Phước Mọi rất mong muốn và đă hứa đưa Long Kh’mer xuống Hà Tiên đi vượt biên cùng một chuyến với hắn. Quỳnh -vợ Long- rất cảm kích tấm thạnh t́nh đó của Phước Mọi. Tôi thường nghe Quỳnh nhắc tên vị “ân nhân bất thành” này trong những cái hè năm 76- 77 khi tôi lên tá túc nhà Má Chánh trên Bảo Lộc.  

 

    Bám trường, ǵn giữ tài sản cho ông anh hai và níu kéo niềm hy vọng mong manh cho đến ngày 26 tháng 3- 1974, ngày cuối cùng để “tháo chạy”, Phước Mọi mới chịu rời Bảo Lộc. Y theo đoàn người di tản xuống Phan Rang rồi Cam Ranh và chen vào một phi cơ quân đội C-130 để bay đến Nha Trang nơi có anh hai Rầm ra đó trước đang ngóng chờ tin của nó. Ngày 10 tháng 4, hắn lại chen nhau lên tàu hải quân từ Nha Trang về Sài G̣n. Hắn phải cởi bỏ sợi dây chuyền vàng đang đeo để đổi lấy một phần lương khô và nước uống từ một người sĩ quan khá cao cấp, một sự tráo đổi tự nguyện và cần thiết. Gặp lại ông già đang đánh cá ở Sài G̣n, Phước Mọi quên ngay bút nghiên, bóng đá, cây đàn guitar và mọi thứ khác để xuống tàu đi “làm biển” với người cha già- người goá vợ nhiều năm nay, vừa hết ḷng thương vợ thương các con vừa rất yêu nghề đi biển. Chỉ có mấy ngày đầu tháng 5, 1975, Phước Mọi trở thành một ngư phủ.

 

     Một hôm, tàu đánh cá của Phước Mọi gặp một tàu vượt biên từ Mỹ Tho với 80 thuyền nhân. Xuất phát từ ngày mấy ngày trước, đang bị hư máy, vị thuyền trưởng- một thiếu tá- cầu cứu tàu của gia đ́nh của Phước. Trước tiên, y khẩn khoản xin mua lại dầu, nước uống, gạo và cá đang có trên tàu của Phước Mọi nhưng rồi không bao lâu sau khi có những thứ cần thiết để tiếp tục hành tŕnh, y và vài tay sai hung tợn đă dùng vũ lực uy hiếp ông già của Phước lái tàu đi Thái Lan.

 

   Vừa đến Patthaya- bên bờ biển phía Đông của vịnh Thái Lan, dù được một gia đ́nh Mỹ bảo lảnh ngay nhưng Phước Mọi từ chối ngay. Tàu bị neo tại cảng Chon Buri cho đến đầu tháng 8- 1975- ngày mà tất cả thuyền nhân được tiếp nhận đi các nước họ mong muốn, Phước Mọi, anh thứ Bảy và ông già lái tàu trở về Việt Nam với một lượng nhiên liệu vừa đủ. Sau khi bị công an huyện Hà Tiên giam giử 3 tháng để hỏi cung nhiều lần, để theo dơi, Phước Mọi chia tay ông anh Bảy và người cha đáng kính để trở lên Bảo Lộc. Đầu năm 76 Phước Mọi về trường NLS Bảo Lộc để đi học lại.

 

    Trong ḷng trống trải, chua chát, bạn bè cũ tan tác mỗi đứa mỗi ngả, ê ẩm v́ cái thực tế vừa mới phải trải qua, cái thiện cái ác lẩn lộn, cái hiểu biết và cái ngu dốt đan xen nhau, Phước Mọi không thể nào c̣n có thể vui học như trước nữa. Dẫu c̣n nhớ hoài cảnh dành nhau từng miếng ăn, cái tồi tàn của một vài kẻ trí thức lừa gạt nhau để có một chút nước uống hay cái cách người ta sẳn sàng giết nhau để có một chổ lên tàu, hắn đă cố học xong trung học. Hắn phải cùng với học tṛ bên tỉnh- trường Lê Lợi cũ- thi tú tài. Chẳng biết phải làm ǵ nữa, Phước Mọi trở lại quê nhà. Ở Hà Tiên, dù có nhiều t́nh thương yêu chăm sóc của các anh chị em, không biết làm sao để kiếm sống, hắn đă kiếm tàu để một lần nữa ra khơi và đến Melbourn, Úc năm 1979.

 

     Đúng là dân Thủy Lâm, giống như tôi, hắn có rất nhiều nghề. Hắn kể với tôi rằng, giống như biết bao Việt Kiều khác, hắn đă nhiều năm vất vả với nhiều nghề khác nhau ở Melbourn, làm hảng tây, làm tài xế taxi, lái xe truck xuyên tiểu bang, làm đầu bếp... Hắn được sự giúp đở của gia đ́nh và thương quư của hai đứa con trai- một hiện là dược sĩ. Bà xă hắn quư thương chồng. Khi được giới thiệu tôi là “đàn anh”, phu nhân của Phước Mọi đă chào tôi một cách nhả nhặn lịch sự. Dù mập phệ ra như một tay tài phiệt, Phước Mọi vẫn có phong thái trẻ trung, nhanh nhẹn, vẫn c̣n nhớ rất nhiều điều, hát những bản t́nh ca, chơi các khúc classic từng đánh trong lúc c̣n đi học. Gặp được y quả là một điều thú vị. Trong khi chén thù chén tạc, tôi đă “phỏng vấn” hắn, ghi ghi chép chép như một tay phóng viên đang tác nghiệp. Hắn nheo mắt, gợi nhớ và kể lể. Bốc cây đàn guitar lên, hắn hát một khúc quen thuộc. Đàn một đoạn classic, hắn tâm t́nh,

“Ở bên đó làm sao có được cái như vầy. Bên Úc mà, như ông biết rồi đó, trống trơn như sa mạc. Thôi! Vô đi, Thành X́!”

 

    Ngoài việc về tảo mộ cha mẹ, thăm viếng gia đ́nh gịng họ, các anh chị, giống như bất cứ Việt Kiều nào đă từng học ở NLS Bảo Lộc, điều làm hắn phấn kích, khoái chí nhất là những chuyện ǵ có liên quan đến ngôi trường xưa, bạn học cũ, những kỷ niệm buồn vui và nhất là mặt đối mặt, ly cụng ly, câu hỏi câu đáp, tiếng hát tiếng đàn.      

 

    Có phải vậy không Phước Mọi?                                                                                       

                                                                                         

Lương Ngọc Thành

Aug 12, 2016