Chung Cuc

Khánh Trưng

 

 

Hẳn nhiên hắn như cái gai dưới mắt mọi người. Hắn biết. Hắn c̣n biết hơn thế nữa, hai đứa nhỏ chỉ mong một buối sáng nào thức dậy sẽ không c̣n thấy hắn trên cơi đời này, v́ một lư do nào đó, bất cứ lư do ǵ. Xe đụng, du đăng bắn lầm (hay bắn có chủ đích)... Dù chứng hiểu những tai nạn như thế nhiều phần khó xảy ra đối với một người như hắn. Xe đụng, hắn không bao giờ di chuyển bằng xe hơi, cũng như họa hoằn lắm mới vượt qua miếng sân rộng, xuống đường. Du đăng bắn, chưa bao giờ hắn ỉa cà hàng quán, lại càng khổng bao giờ gây hấn sừng sỏ với ai.

Cuộc đời hắn, hiện tại, chỉ xoay quanh hai mục tiêu: chiếc giường và những chai rượu. Chiếc giường, bao giờ hắn cũng ở trong tư thế ứng chiến. Rượu, li b́ từ sáng tinh mơ đến già nửa đêm. Càng uống, càng lầm ĺ trầm mặc. Càng uống, càng chứng tỏ khả năng vô giới hạn của một sinh vật thuộc giống đực. Người đàn bà ghét hắn, ghét cay ghét đắng, nhưng vẫn bị hắn khuất phục, một cách lặng lẽ, vô ngôn, mà đầy hiệu quả. Hắn có “khứu giác” tinh nhạy của loài chó, “ngửi” được ư muốn của người đàn bà, để tùy lúc, đưa bà ta đến những miền xứ lầy lội, tê ngất, sượng sần, chết liệm. H́nh như hắn cũng “ngửi” được sự mâu thuẫn trong nội tâm người đàn bà. Khi tỉnh táo, bà ta t́m đủ mọi lư do để bóng gió xa xôi hay rủa sả trắng trợn, với mục đích chứng minh cái vị thế nạn nhân của ḿnh, đồng thời qui mọi tội lỗi cho hắn. Hắn, con vật nửa người người nửa ngợm. Hắn, thằng h́nh nhân bất toàn dâm đăng. Phần hắn, vẫn vậy, một khúc gỗ đă được bào nhẵn, chẳng gai góc, dễ trơn trượt, vô nhiễm. Có lẽ hắn thừa hiểu, sẽ không lâu, khi màn đêm chụp xuống, khi thân xác và sự trống vắng trổi dậy, người đàn bà lại sẽ ṃ vào với hắn, để rồi trong cơn đồng nhập, lại sẽ buông lỏng bản năng một cách mù quáng, như sợ hắn sẽ tan biến vào hư vô, như thể sẽ không bao giờ nữa, bà ta hưởng được cảm giác điếng ngất ấy thêm một Tân nào. Giữa lư trí và thể xác, bao giờ thể xác cũng chiếm ưu thế. Nói chung, người đàn bà không hy vọng thắng được tiếng gào kêu man rợ của những cơ bắp thắt bóp nằm ở phần hạ thể.

Riêng hai đứa con của người đàn bà. Thằng con trai, mười sáu, đứa con gái, mười bốn, tỏ ra căm thù hắn một cách sâu đậm. Vừa căm thù vừa sợ. Tuy nhiên chứng chưa đủ lớn để có thể có được một phản ứng quyết liệt. Giải pháp hắn chọn, và có lẽ hai đứa nhỏ cũng chọn, là tránh mặt nhau. Mỗi khi chúng ở nhà, hắn tử thủ trong pḥng. Ngược lại không bao giờ, kể từ lúc hắn trở nên một thành viên của gia đĩnh, chúng bước vào căn buồng nực nồng mùi rượu kia.

Cho nên khu vực sinh hoạt của hắn vô h́nh trung được giới hạn trong bốn bức vách mười sáu thước vuông. Chẳng mấy khi hắn xuất hiện ngoại trừ lúc đói xuống lục tủ lạnh t́m cái ăn, hoặc ṃ ra đầu đường mua rượu ở cái liquor của vợ chồng người Đại Hàn nhẵn mặt hắn đến độ nhiều lúc thiếu tiền, hắn có thể mua chịu thoải mái. Tuy tương giao giữa hắn và những thành viên dưới mái nhà này có nguy cơ bùng nổ bất cứ lúc nào, vậy mà một năm nay, từ ngày hắn có mặt, vẫn không ai có ư định tống khứ hắn ra khỏi cửa. Lư do có lẽ một phần hắn khổng gây thiệt hại cho ai. Trái lại, với số tiền trợ cấp tàn tật hàng tháng, hắn c̣n share được một khoản tiên nhà, tiền ăn. Ngoài nhu cầu rượu, hắn gần như không tốn một xu. Mỗi tháng ba trăm phụ với người đàn bà, tất cả số tiền c̣n lại hắn dành mua rượu, loại rượu mạt hạng, tám đồng một chai, mua sỉ mỗi lần mười chai, tháng ba chục chai hai trăm bốn chục đồng. Gần đủ sáu trăm trợ cấp. Thỉnh thoảng hắn cũng ôm đau, nhưng chỉ sổ mũi nhức đầu đại khái, vả, đă có medical.

Về lư lịch của hắn, người đàn bà không biết ǵ nhiều ngoài vài chi tiết mù mờ: trước kia hắn là quân nhân, bị pháo kích, cụt chân, giải ngũ. Chẳng hiểu hắn sống bằng cách nào suốt bao năm sau ngày 30 tháng 4 tại Việt Nam, và cũng chẳng hiểu bằng cách nào hắn đến được đất nước này. Người đàn bà gặp hắn trong chợ. Ngồi trong xe lăn, hắn cố vói lấy chai shampoo trên kệ cao. Bà ta giúp hắn. “Cảm ơn bà”, hắn nói, gọng khàn nhựa. “Anh cần ǵ nữa không?”, người đàn bà hỏi. “Cảm phiền bà lấy hộ thêm cục xà bông. Không, không phải Dial, đấy, Luxe, tôi quen xài Luxe.” Như thế, bà ta biết hắn. Như thế, một lần hắn gọi điện thoại cho người đàn bà, nói căn nhà hắn đang trọ chủ đă bán. “Nếu bà dư pḥng, cho tôi share”. Hắn nói thêm, “cho tôi share, bà hoàn toàn yên tâm. Tôi có trợ cấp tàn tật”. “Không phải vấn đề đó.” người đàn bà có vẻ phật ḷng. “Tôi xin lỗi, tôi ăn nói vụng về”. Hắn vụng về thật, người đàn bà nghĩ. Thường, những kẻ vụng về đều đáng thương, bà ta nghĩ tiếp. Và cảm động. Làm sao người đàn bà ngờ cảm động là đứa con song sinh của tinh nhẹ dạ, là đầu mối của bao nhiêu rối rắm trong cơi trần ai. Người đàn bà nhanh chóng bằng ḷng cho hắn share pḥng.

Như thế, hắn đă đến. Như thế, cái điều bà ta khổng ngờ nhất, cái điều sau mỗi lần cùng hắn đắm ch́m hoan lạc, bà ta vẫn thường tự hỏi tại sao, đă xảy ra.

Đă xảy ra trong trường hợp bất ngờ cùng cực là cái hôm bà ta giúp hắn làm giường. Hắn ngồi bất động chỗ góc tường, dưới thảm, ngước mặt nh́n người đàn bà, từ phía sau lưng. Tia nh́n quét từ ngấn cổ trắng chỗ chân tóc vén cao, chảy xuống hai vai tṛn, chảy tiếp tục quanh ṿng eo, tỏa ra hai bờ hông nở, ṿng quanh đôi mồng lớn mờ mờ ẩn hiện ṿng x́ líp mini nhỏ xíu. Khi người đàn bà chồm người vào bên trong chẹn mép “ra” xuống nệm cho thẳng, chiếc váy lụa bị kéo lên, phơi cặp đùi phốp pháp trắng nhễ nhại. Bất ngờ, với hai cánh tay làm đ̣n bẩy, hắn ném tới, phủ lên người đàn bà, lật ngửa, đè nghiến xuống mặt nệm, một tay bịt miệng bà ta, một tay ḷn vào váy bứt đứt mảnh vải mỏng manh. Hắn mạnh kinh khủng, sức lực trung niên chạy xuống hai chân bị bít lối, ngược trở lên, dồn vào phần thân thể c̣n lại. Người đàn bà vẫy vùng, khép chặt đùi. Cách tự vệ cổ điển và kém hiệu quả. Bằng đôi chân cụt đến gối, hắn lách vào giữa, nống ra. Cho đên lúc cái phần cứng của hắn vào sâu trong người bà ta, dồn dập đột phá. Dồn dập, dồn dập, dồn dập măi miết, như không bao giờ ngưng nghỉ, và càng lúc càng nhanh hơn, mạnh hơn. Từ bao giờ, hai cánh tay bị đè nghiến của người đàn bà thả lỏng, thay v́ cào cấu vùng thoát, nó đă vô thức ṿng qua lưng hắn, bấu siết, đầu những móng tay dài bấm sâu vào tảng thịt cuồn cuộn hai bả vai, rướm máu. Cũng từ bao giờ, hai chân người đàn bà dạng rộng, co lên, hạ thể chuyển động. Người đàn bà trợn trừng đôi mắt trắng dă, nh́n mà không thấy ǵ hết. Như thế, cho đến khi từ đôi môi mím chặt bật ra tiếng kêu, “Anh... Anh... đủ rồi...” Đủ rồi, của ngày hôm đó, nhưng sẽ không bao giờ đủ cho những ngày sau, những ngày sau nữa. Sợi dây oan nghiệt buộc bà ta vào hắn từ đó. Cũng từ đó, hắn chỉ có mỗi hai công việc: làm t́nh và uống rượu.

Càng căm ghét hắn bao nhiêu, người đàn bà càng cần hắn bấy nhiêu. Thể xác bao năm ngủ yên đă bừng thức. Nó như ḥn than ủ dưới tàn tro, một cơn gió lớn thổi qua, bùng ngọn, và lan rộng, bắt vào những thân củi khô nẻ, hừng hực đêm ngày. Cái phần tưởng lăng quên kia tám năm nay chỉ đảm trách nhiệm vụ thải ra hàng tháng những trái trứng vô sinh. Bây giờ,"hắn, chính hắn, đă buộc người đàn bà trực diện với một sự thật, rằng nó cũng có những hoạt động riêng, cũng có khát vọng được lấp đầy, được ốm chứa, không phải thỉnh thoảng, mà hàng đêm. Hàng đêm, bà ta đến với hắn. Hàng đêm, với hai cái chân cụt làm điểm tựa, hắn thực hiện công việc kia một cách chu đáo, đầy tự tin.

Chu đáo và tự tin đến phát ghét. Người đàn bà càng nghĩ càng giận. Trong những lúc nằm dưới tấm thân bất toàn của hắn, người đàn bà trừng mắt nh́n lên, đôi mắt như dại, như ngây, trộn lẫn những tia lửa hận thù. Đôi mắt của một con chó bị trói gô bốn chân, rướn mơm táp vội những miếng thịt nướng thơm ngậy kẻ ác tâm đưa nhử trên cao. “Bà dừng tự hành hạ ḿnh, vô ích”, hắn nói, chợt dừng mọi động tác. Người đàn bà mở bừng mắt: “Cái ǵ?”, khuôn mặt hắn sát kề, người đàn bà nh́n thấy rơ những dấu chân chim hai bên khóe mắt hắn, khóe mắt như cười. “Cái ǵ? Sao thế?”, người đàn bà lặp lại câu hỏi. “Tôi nói, bà đừng cố gắng chông lại thân xác của bà”. Vừa dứt câu, hắn tiếp tục, thật nhanh, thật mạnh. NgườiHàn bà định trả lời nhưng động tác vũ băo của hắn khiến bà ta mê đi, mụ mẩm. Người đàn bà lại nhắm nghiền đôi mắt. Hắn cúi xuống ngậm một đầu vú. Người đàn bà thở hộc, chợt duỗi thẳng đôi chân, những ngón chân co rút, quéo lại. Bà ta rùnh ḿnh liên tiếp.

Hắn cười: “Đấy, bà thấy chưa, vô ích”. Khi hắn nằm vật qua một bên, vói tay lấy bao thuốc, đốt, nhả khói lên trần th́ đêm bên ngoài đă rất sâu. Tàng cây không biết loại cây gí sà những cành lá cọ quẹt trên mặt kiếng đục hơi sương. Người đàn bà dần dần hồi tỉnh. “Tôi ghét anh” . “Tôi biết”. “Tôi căm thù anh”. “Tôi biết”. “V́ anh, tôi biến thành con đĩ”. “Điều này sai. Trong mỗi người đàn bà đều có một con đĩ. vấn đề là với một hay nhiều người”. “Đừng triết lư ba xu. Nếu anh không dọn đến nhà này, làm ǵ nên chuyện?”. “Không nên chuyện với tôi th́ cũng sẽ với ai đó. Sớm muộn thôi”. “Anh vồ liêm sĩ như thằng ma cô”. “Cảm ơn, ma cô với đĩ như môi với răng. Môi hở răng lạnh”.

Hắn cười hềnh hệch, vói tay dụi mẩu tàn vào cái gạt tàn bằng thủy tinh trên mặt bàn ngủ. Sợi khói mỏng từ đó vươn lên, nhanh chóng tan nḥa. Con cú mèo trên nóc chiếc đồng hồ treo tường gục gặc đầu vẻ biểu đồng t́nh với điều hắn vừa nói.

Người đàn bà xoay mặt vào tường, hai vai rung rung. “Này, đừng có khóc. Tôi kỵ đàn bà khóc lóc”. “Anh im đi”. “Này... thôi... tôi xin lỗi vậy. Tôi đùa. Bà quay ra đây, tôi kể bà nghe chuyện này”. “Tôi khổ quá”. “Đừng khổ nữa. Đời mà. Bà tưởng tôi sướng lắm sao?”. “Tôi dơ dáng dại h́nh...”. “Bà sạch như một bà thánh”. “Mỗi lân đối mặt với hai đứa nhỏ, tôi chỉ muốn độn thổ". “Cái lương tâm chó chết, hăy vất nó trôi sông, bà sẽ bớt khố”. Anh lảm nhảm gỉ đó?”. “Tôi nói khi người ta c̣n băn khoăn với cái gọi là lương tâm, th́ không bao giờ khá nổi”. “Anh đúng là thằng khốn nạn”. Khôn nạn? Để coi... Ngày c̣n trẻ, có lúc chán đời quá tôi muốn tự tử, nhưng suy nghĩ măi, thấy tất cả mọi lối tự tử đều xoàng, đều nghèo nàn, thiếu sáng tạo. Quanh đi quẩn lại cũng những tṛ treo cổ, nhảy sông, cắt gân máu, uống thuốc rầy, thuốt chuột... Chẳng ra thể thống ǵ. Tại sao người ta không chọn cách tự tử nào hay ho thống khoái hơn nhỉ? Bỗng một hôm tôi nhận được thư của một thằng bạn. Hắn đóng đồn dưới miệt Tây Ninh, làm kiếp lính thú quạnh hiu giữa đồng không mông quạnh, buồn nát ruột, hắn phát sinh ư định tự tử, và t́m được một phương pháp thần sầu: làm t́nh, làm t́nh liên miên, làm t́nh bất tận, làm t́nh kỳ bao giờ kiệt lực, chết trần truồng trên thân xác một con đàn bà nào đó. Ôi, cái khám phá mới tuyệt dịu làm sao. Bà tin không? Tôi đang muốn tự tử. Rất có thể tôi khốn nạn, nhưng khốn nạn một cách lương thiện”. “Khồng lương thiện, mà bệnh hoạn, nếu chuyện anh vừa kể là sự thật. Nếu đùa, th́ anh vô duyên như thằng hề dở”. “Tôi không đùa, tôi nói thật”. “Anh làm hại tôi”. “Nữa, lại bổn cũ soạn lại. Tôi không hại bà, tôi giúp bà t́m thấy lạc thú”. “Anh giúp tôi t́m lạc thú hay đẩy tôi sa địa ngục?”. “Này, bà nh́n vào mặt tồi và nói thật đi: bà có sướng không? Nói đi, có sướng không?”. “Anh... anh... anh... đồ chó”. Hắn bật cười lớn, vói tay kéo người đàn bà lại gần. “Thôi”. Nhưng hắn không thôi, nhanh nhẹn chồm lên. Hắn dụi đầu vào cổ, hắn trườn xuống hai đồi ngực, hắn áp môi trên làn da bụng, hắn di chuyên chậm như con sâu đo. Người đàn bà vẩy vùng, oằn oại, nhưng không phải để đẩy hắn ra, mà hai bàn tay cuống quít xoắn chặt mái tóc hắn, kéo ngược. Bà ta hé mắt nh́n, đầu hắn nhấp nhô giữa đôi chân mở. Mặt nệm trở thành mặt sông cuộn sóng, dập dềnh, dập dềnh. Điếng. Ngất.

Địa ngục với thiên đường. Người đàn bà không tài nào t́m thấy ranh giới.

Chai rượu cạn gần đến đáy. Hắn muốn chỗi dậy đi mua chai khác nhưng cơn lười dán chặt lưng hắn xuống mặt nệm. Ngôi nhà vắng tanh vắng ngắt. Hai đứa nhỏ đi học, người đàn bà ra chợ. Hắn nh́n lên tường, con cú mèo tiếp tục gục gặc đầu, đồng t́nh với hắn vô điều kiện. Hắn nằm im thở ph́ pḥ, hơi rượu tỏa khắp căn pḥng. Từ sáng đến giờ hắn chưa ăn ǵ, vẫn khống thấy đói, và cũng chẳng có triệu chứng say. Nguy quá, tửu lượng hắn hiện tại có cơ bảo ḥa. Khổng uống, hắn mềm oặc như cọng bún, ngược lại càng uống càng tỉnh, sự tỉnh táo ĺ lợm đến khó chịu. Những ngày c̣n ở chung với vợ chồng một thằng bạn, hắn không uống tợn như bây giờ, nhưng mỗi hai hôm vợ thằng bạn lại thấy một vỏ chai trong thùng rác. Ban đầu bà ta khuyên can, dần dà khó chịu ra mặt. Đến một ngày việc phải đến đă đên, người đàn bà bóng gió xa xổi, chửi chó mắng mèo. Hắn hiểu ngay phải cưxử cách nào. Lúc hắn dọn đi, thằng bạn bứt rứt, “Mày thông cảm...”. Hắn cười, “Tao hiểu, hiểu mà”. “Tao khổ tâm lắm, tao áy náy quá.”. “Cảm ơn mày. Bây giờ mọi điều đă khác, đâu c̣n cái thời chia nhau nửa lon thịt hộpỉ một vốc nước hố bom.”. “Tao lạy mày, đừng cay đắng.”. “Tao không cay đắng, tao nói thật. Phải can đảm nh́n sự thật. Gần hai mươi năm rồi c̣n ǵ. Soi gương coi, tóc mày đă lốm đốm bạc, con mày sắp có chồng. Hai mươi năm, nghĩ coi...”. “Tao có nghĩ, tao nhanh chân hơn mày, nên cũng may mắn hơn mày. Nh́n yấn đề dưới khía cạnh nào đó, tao may mắn cũng có nghĩa tao có lỗi với mày, v́ thế tao vẫn muốn làm một cái ǵ đó cho mày.” “Không phải chuyện ấy, đời tao, để tao tự lo, tao bảo mày nghĩ là nghĩ đến mày, đến gia đ́nh vợ con. Mày không thể khác, và không có quyên khác. Vợ mày không bằng ḷng tao, đúng. Bà ấy nghĩ đúng, hành động đúng. Bà ấy nhân danh một tập thể nhỏ là cái gia đ́nh này, v́ cái tập thể nhỏ đó, bà ấy có quyền chọn lựa giải pháp tôi ưu để bảo vệ nó. Tại sao không? Chính nghĩa chứ. Tuy về vật chất tao khống gây thiệt hại, nhưng cái h́nh ảnh của tao, cái h́nh ảnh bèo nhèo của tao, cùng căn bệnh nghiện rượu và nghiện thuốc lá bất trị vẫn là tấm gương yếm thế nhản tiền, dĩ nhiên phải gây cho vợ con mày nhiều phiền bực. Tao đi, là phải”. “Mày đi đâu?” “Yêm tâm, tao có trợ cấp tàn tật, và không nhiều nhu cầu”. “Mày nghĩ... có nên bỏ rượu. Bà ấy không chịu được mùi rượu”. “Hoặc mày chậm hiểu, hoặc mày cố t́nh không muốn hiểu. Vấn đề không nằm chỗ đó. Sự hiện của tao gợi lên trong đầu bà ấy, và có thể cả mày nữa, cái dĩ văng mà tất cả chúng ta đều muốn quên đi. Tuy chỉ mới qua hơn năm, nhưng tao cũng đă thấy rất rơ, người Việt Nam bên này thường chọn hai thái độ sống, hoặc xóa quên hẳn dĩ văng, hoặc chỉ nhớ điều muôn nhớ, những điều từng có thời giúp họ hănh diện. Sự có mặt của tao là một tấm gương tiêu cực. Không phải lỗi của tao, cũng chẳng phải lỗi của mày. Mày với tao đă bước qua cái tuổi tứ thập, hẳn nhiên phải biết chọn lựa cách sống nào đó càng gây ít phiền hà cho người chung quanh càng tốt. Đó là liêm sĩ cuối cùng cần phải bảo vệ ở mỗi thằng đàn ông”. “Hay mày ghi tên đi học lại. Xứ sở này cơ hội luôn mở cửa...”. “Để làm ǵ? Ai cũng có một thời. Tao đă dành hết cái thời sung măn của ḿnh cho những điều cao cả nhất cũng như bẩn thỉu nhất. Giờ đây coi như tạm yên, không c̣n bị áo cơm hành hạ, với tao thế đă măn nguyện”. “Mày dối. Mày không măn nguyện, mày chán đời, mày tuyệt vọng, mày tự hành hạ ḿnh, tự đẩy ḿnh xuống đất đen”. “Thôi được, nghe tao hỏi đây, người ta có thể đứng vững được không trên một đôi chân cụt?” “Mày hiểu hơn ai hết, cái đầu chứ không phải đôi chân”. “Trong mỗi cái đầu đêu có một đôi chân. Đôi chân trong cái đầu của tao đă cụt, từ lâu.”

Hắn rời khỏi căn nhà đó với ít nhiều tiết nuối. Thằng bạn rất tốt, nhưng không thể xử sự khác hơn. Vợ con, những hệ luỵ, hắn hiểu và thương bạn.

Cũng như hắn hiểu và thương người đàn bà đang vướng víu với hắn hiện tại. Người đàn bà lúc nào cũng khinh ghét hắn, dù chắc chắn trong đáy sâu tâm hồn bà ta, hắn cần thiết như mọi nhu cầu dinh dưỡng, đói ăn, khát uống. Hắn c̣n hiểu hơn, chẳng phải chỉ thuần túy vấn đ'ê xác thịt. Có một lư do trừu tượng, không cụ thể mà mănh liệt, đă kết chặt hắn với bà ta. Những sinh vật khốn khổ thường có khuynh hướng chối bỏ nhau tuy vẫn cứ phải dựa vào nhau. Qui luật khắc nghiệt này hắn cảm được dù không thể lư giải. Nhiêu lúc hắn muốn cư xử gượng nhẹ, âu yếm với người đàn bà. Nhiều lúc hắn cũng đọc thấy trong đáy mắt bà ta ước muốn tương tự. Thế nhưng cả hai đều không vượt nổi sự giằng co, hằn học, tự bỉ. Xuyên qua cái giống, hắn và người đàn bà cuống cuồng t́m kiếm lạc thú, thứ lạc thú vừa tỉnh táo vừa mù ḷa, thứ lạc thú của những kẻ mang bệnh khổ dâm. Thứ lạc thú đau đớn, bệnh hoạn. 

Hắn vói tay cầm cái ly lấp lánh màu nâu nhạt, ngóc đầu uống cạn. Chai rượu hết thật. Phải đi mua thôi. Hắn chép miệng chổi dậy mặc quần áo. Khi lăn chiếc xe trên lổi xi-măng băng ngang sân cỏ, hắn nh́n thấy bóng râm của tàng cây khồng rơ tên bên ngoài cửa sổ pḥng hắn đă phủ trùm, đè lên nửa miếng sân. Dễ chừng đă ba giờ chiều, hắn đoán.

Thằng cha lại đi mua rượu! Người đàn nghĩ lúc đi ngang pḥng hắn. Căn pḥng trống, cửa mở rộng. Độ này thằng cha uống tợn, tuần trước vừa khuân về một két mười chai, thế mà đă hết. Người đàn bà vừa thay đồ vừa nghĩ ngợi. Có lẽ phải đến lúc tống khứ hắn ra khỏi nhà thôi. Ḿnh càng lúc càng dơ dáng dại h́nh. Tại sao thế? Thân xác, những đ̣i hỏi của nó ? Không thể phủ nhận, nhưng phải chăng là động cơ chính? Ngày mang hai đứa con xuốhg thuyên vượt biển, người đàn bà từng vẽ ra trong đầu cái thế giới bà ta sẽ đặt chân đến nếu có cơ may trót lọt. Và khi trót lọt, nằm trên đảo chờ đợi, người đàn bà hết sức ngạc nhiên bởi gân hai năm trời, chồng bà ta chưa hoàn tất xong thủ tục bảo lănh. Cuối cùng th́ người đàn bà vẫn đến được xứ sở này, để đau đớn nhận ra: người chông ra đi nhiều năm trước đă có vợ mới. Mọi thắc mắc sáng tỏ. Người đàn bà khổng c̣n cách chọn lựa nào khác, ông ta đă có với người vợ mới hai mặt con, cỏ ta trẻ hơn, đẹp hơn, và dĩ nhiên giữa hai người, ông ta chấm cô ta. Tám năm, người đàn bà cam phận. Bất ngờ hắn xuất hiện, bất ngờ hắn làm đảo lộn tất cả. Người đàn bà luổn ngạc nhiên về ḿnh, tám năm, không ít cơ hội tái giá, vẫn từ chối, để rồi một cách không ngờ nhất rơi vào tay hắn. U mê, ám chướng, ngu dại! Nhiều đêm thao thức, người đàn bà nh́n những nếp cày trên vầng trán hắn, nh́n hai mép môi trể xuống, nhuốm vẻ khinh bạt pha lẫn khổ đau, nh́n tấm thân trần truồng dị hợm, người đàn bà liên tưởng đến một xác chết bà ta từng nh́n thấy đâu đó dọc vĩa hè khu Bảy Hiên vào một ngày cuối tháng tư, khi những trái pháo ́ ầm rót vào thành phố, và phía phi trường, cuồn cuộn nhả lên nên trời oi nắng những cột khói đen kịt. Nh́n hắn chán, người đàn bà tự nh́n ḿnh. Cái thân xác trung niên tuy vẫn đầy đủ tứ chi sao vẫn h́nh như thiếu hụt, mất mát hoặc hư hỏng chỗ nào đó. Người đàn bà đưa bàn tay áp lên hai trái ngực đă bắt đầu chảy nhăo, vuốt chậm xuống phía dưới, khoang bụng nung núc mỡ, hạ thể lầy lội. Người đàn bà rùng ḿnh, cảm nhận rất rơ bước đi dững dưng của thời gian, cùng bao nhiêu đổi thay khốc liệt diễn ra cho cuộc đời của mỗi con người. Bất giác cảm thấy dậy lên trong ḷng một mối thương cảm. Thương hắn, thương thân. Người đàn bà h́nh dung những tháng năm dằn dặt hắn đă sống, có lẽ không hơn con vật, giữa ḷng một xă hội mà quy luật tồn tại chỉ dựa trên sức mạnh. Với hai cái chân cụt, hắn đă làm ǵ để có miếng ăn? Lê lết từ hàng này qua quán khác ngửa tay nhận từng đồng bạc bố thí? Sự bi thảm có khi chỉ là sản phẩm của tượng tượng, nhưng nó đă trót hiện ra trong đầu người đàn bà, nó nhỏ giọt xuống trái tim nhạy cảm chất cường toan của ḷng trắc ẩn, nó là tấm gương soi phản chiếu cái h́nh ảnh của người đàn bà một mặt nào đó. Chín năm ngược xuôi cơm nắm cơm gói nuôi chồng, tám năm lo toan cho hai đứa trẻ, ǵn giữ chức năng làm mẹ, người đàn bà hầu như đă ném tuổi xuân xuống vực thẳm lăng quên. Mười bảy năm, bừng con mắt dậy chỉ thấy quạnh hiu một nỗi đời hoang lạnh. Trong ánh sáng hư ảo của ngọn đèn ngủ, người đàn bà tiếp tục nh́n ḿnh, nh́n hắn, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Hai sinh vật khốn cùng giữa chiếu chăn nhàu nát. Người đàn bà quàng tay qua, vuốt ve khuôn ngực có lẽ đă từng một thời trai tráng vạm vỡ. Rất lâu như thế, trong đêm, chập chờn đôi mắt trắng.

Người đàn bà định xếp mớ thực phẩm c̣n vất ngổn ngang trên kệ bếp vào tủ lạnh th́ điện thoại reo. Đầu dây bên kia léo nhéo giọng nói lịch sự nhưng lạnh lẽo, báo tin hắn bị tai nạn, đang nằm ở bệnh viện X. Người đàn bà đặt ống nghe vào vị trí cũ, ngồi phịch xuống chiếc ghế sắt trong pḥng ăn. Một lúc lâu, bà ta chợt thốt kêu, “khốn nạn!” Khổng hiểu người đàn bà nguyền rủa số kiếp ḿnh hay nguyền rủa hắn.

Hắn bị thương không nặng. Một nắp công trên hè chả hiểu ai đó mở, quên hay chưa đóng, hắn vô ư lăn qua. Chiếc xe lăn ngă đổ. Hắn rơi xuống, đầu đập vào vách công toác vết thương sâu. Rất may không nhằm chỗ nhược. Hắn trở về nhà sau một tuần nằm viện. Người đàn bà đến đón hắn. “Tôi nghĩ bà sẽ cấm cửa không cho tôi ở nữa”. “Tôi đă định thế”. “Vậy... tại sao?”. “Tôi không biết, có lẽ tôi điên”. Hắn nh́n người đàn bà thật lâu, bất chơt đưa tay nắm tay bà ta siết mạnh. Hắn muốn giải bày với người đàn bà nhiều điêu, hắn muốn nói bà không biết, nhưng tôi biết. Hắn muốn hét to bởi v́ chúng ta là những con vật khốn quẩn trong một xă hộỉ vô tâm. Soi vào tồi, bà nh́n thấy bà. Soi vào bà tôi nh́n thấy tôi. Chúng ta hành hạ nhau mà thật ra thương nhau đứt ruột. Nhưng hắn không thể thốt thành lời. Cuối cùng, hắn nhỏ nhẹ “Có lẽ từ nay mọi sự sẽ khác. Tôi hy vọng mọi sự sẽ khác.”. Người đàn bà nhẹ nhàng rút bàn tay khỏi tay hắn, lặng lẽ ṿng ra phía sau, đẩy chiếc xe lăn dọc hành lang, theo hướng mũi tên có chữ Exỉt. Parking lot chói ḷa trong nắng. Bỗng dưng người đàn bà cảm thấy mắt cay cay. Và hắn cũng nhận ra ḿnh muốn khóc.

Hắn bỗng thèm một ly rượu. Liệu hắn có đủ ư chí từ hẳn chất nước nâu óng quyến rũ kia? Suốt đoạn đường từ bệnh viện về đến nhà, câu hỏi vẫn lẩn quẩn trong đầu. Hắn quay qua nh́n người đàn bà. Khuôn mặt bà ta nh́n nghiêng trông lạnh lẽo như đẻo bằng đá. Chiếc xe dừng hẳn trên lối xi- măng. Thấy hắn vẫn ngồi yên, người đàn bà nói: “Xuống chứ”. Hắn không nhúc nhích. Người đàn bà đặt tay lên vai hắn, giọng dịu dàng: “Xuống... em... em c̣n làm cơm cho hai đứa nhỏ.”. Hắn ngă người về phía người đàn bà, úp mặt vào ngực bà ta. Những giọt nước mắt già nua muộn màng thấm ướt lớp vải áo, ấm nóng trên bầu ngực mềm. Người đàn bà bàng hoàng vào giây, cuối cùng đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc đă lốm đốm nhiều sợi bạc của hắn.

Bóng cây không biết tên ǵ phủ tṛn bóng râm lên một phần mái nhà và một góc sân cỏ. Xế chiều.

 

Khánh Trường

trích từ:

Truyện Ngắn Khánh Trường

(Tập 1)