Bài thơ tháng
9
Nguyễn Thị Giáng Châu
Bài thơ
t́nh này em viết cho
ai
Cho ai đọc ?
Ôi chao ! Biết ai
đọc
Trời tháng 9 nghe ră rời
phận bạc
Nỗi u buồn
càng đơm
nhánh mọc gai
Em gọi
ai ?
Giờ em biết gọi ai
Ai nghe được
lời vô ngôn tĩnh lặng
Ngơ nghách tâm hồn buốt
đau từng chặng
Thời gian đi hái hết
mớ xuân th́
Em đứng
nh́n mùa thu lặng
lẽ đi
Có chiếc
lá ĺa cành
chưa kịp thắm
Em gọi
anh – anh không tên tháng
9
Anh có nghe lệ em
rớt cuối mùa ?
Xin nhặt
giùm em chiếc
lá thu
phai
Chưa kịp
thắm về hong t́nh tuổi
mộng
Ơn biết
bao trong lặng yên tỉnh thức
Anh lắng
nghe âm ngữ
cửa hồn ch́m
Bài thơ
này em viết
bằng con tim
Của thân phận cánh phù dung đỏ sẫm
Anh ở đâu? Hỡi anh
chưa từng gặp
Nắng hồng
hoang c̣n tĩnh tại hồn anh ?
Hăy chia em bớt một
chút lung linh
Em trang điểm mắt môi vui phận
bạc
Đường duyên phận hẳn em đang đi
lạc
Níu giùm em thời gian
vụt tuổi trời
Chỉ có anh, và chỉ
có anh thôi
Đưa em khỏi bể phù trầm lặn ngụp
Anh tháng 9,
anh vô danh
chưa gặp
Em chờ
anh trên đỉnh ngọn t́nh buồn
Hoàng hạc
về vỗ cánh gọi yêu thương
Mùa thu lại mang sắc màu kỳ ảo
Bài tháng 9 sẽ đổi cung giai điệu
Hỡi anh yêu, anh tháng
9 vô danh ! ! !
Nguyễn Thị
Giáng Châu
(G̣
Vấp)
tác giả