Li v Vĩnh-Đin

Huy Uyên

 

 

 

Ngày em bước qua cầu Vĩnh-Điện

chàng trai bên Nguyễn-Duy-Hiệu chờ mong

Che mát đời nhau từng hàng phượng

Đã bao năm xa mãi sân trường

 

Con đường xưa chạy dọc bờ sông

Những bóng tre già một thời lửa đạn

Những chiếc ghe tôm Thu-Bồn

"Cuồng trổi" chiều lưng trần ra sông tắm

 

Nước dưới cầu sáng chiều sóng vỗ

Bến xe lam đưa khách đi về

Buồn một mình đứng ngoài con lộ

Vô-tình ai vẫy chuyến xe qua

 

Em về Vĩnh-Điện ghé ngã ba

Xuôi Hội-An những mái nhà rêu mọc

Núi xa mờ từ phía Câu-Lâu

Nơi đó xưa đêm ngày pháo địch

 

những chuyện buồn đầy nước mắt

Người bao lần bỏ Vĩnh-Điện đi

Cầu xưa vẫn một lòng chờ con nước

Ra giêng hai chảy nổi bơ-phờ

 

Bài thơ viết chưa xong về đất

Quê-hương im tiếng súng Điện-Bình

Tiếng hát thôn nghèo

xót mùa tôm

Thuyền từng đêm về

ai nước mắt rưng rưng

 

Ruộng-đạp-đồng sâu cạn đêm mưa

Ngang La-Qua nghe giọng tát nước

Tình người trôi theo những chuyến đò

Đã hết rồi vườn cây trái đẹp

 

Ơi những cột đèn xưa

đã trôi đâu không biết

Dặn lòng em đừng-có-la-qua

bóng người yêu về bến

Ướt áo ai ngày Vĩnh-Điện đi về

Cầm trong tay muôn vàn thương nhớ

 

Sông chảy hết cả đời con gái

Buổi em đi Vĩnh-Điện, cầu xưa

Còn giữ lại bóng chiều đi, đi mãi

Trao tim cho ai mà vẫn chưa về

 

đã rụng đầy sân

ơi người xưa

Ngày trở lại chắc còn xa lắm

Vĩnh-Điện thôi xa xót một đời tôi

Nghe vàng rụng bên hiên nhà ai lạnh vắng

 

Huy Uyên

12-5-16