MÀU MƯA HUẾ
Nguyễn An Bình
Nhớ một mùa mưa
Huế đã rất xa
Em có về những ngày mưa của
Huế
Mới yêu Trường Tiền áo tím trong
thơ
“Chưa ướt
tóc nghĩa là chưa yêu
Huế*
Yêu dòng Hương mềm dải lụa đôi bờ.
Mưa níu giữ bước chân người đến Huế
Thèm lang lang đường dệt tiếng mưa rơi
Đường đại
nội kết đầy màu phượng đỏ
Tiếng hàng rong đêm
trong gió chơi vơi.
Em thấy
được gì trong mưa xứ Huế
Chút dịu
dàng trong sóng mắt ngày mưa
Nhớ cô gái đi qua hàng long nảo
Trên gác trọ buồn
thuở cuộc tình xưa**.
Mưa rây hạt trên hàng cây góc
phố
Buổi sáng hồng lên chợt tím lưng chiều
Người ta nói Huế mưa
hay đỏng đảnh
Phải lòng cô gái
đẹp lại lắm chiêu.
Em còn giữ bao niềm
riêng của Huế
Trong màn mưa trầm mặc tiếng chuông chùa
Nghe tiếng
thở của đền đài lăng tẩm
Như mơ hồ tan biến dưới cơn mưa.
Người đã xa trong mưa
dầm xứ Huế
Từng giọt
mưa thành giọt nhớ giọt thương
Tuổi thanh xuân một thời em để
lại
Tôi nao lòng nhớ vạt áo thơm hương.
Tôi yêu Huế yêu dáng
mưa của Huế
Yêu thương
người để
được đến
gần nhau
Tiếng lá ướt rạt rào trôi hun
hút
Yêu câu
hò qua bến
Phu Văn Lâu.
Màu mưa
Huế là nét riêng rất
Huế
Màu thâm nâu núi Ngự
cố đô xưa
Màu thời
gian phủ trên từng di tích
Gọi em về thầm lặng Huế trong mưa.
Nguyễn An Bình
* Thơ Văn Công Toàn
** Hình
ảnh Diễm trong Diễm Xưa của Trịnh Công Sơn