Ch Hoa Trang

Lương Ngc Thành

 

(phần 3 và hết)

 

 

 

   Bị cha ép buộc nghỉ học để phụ việc nhà cho người chỉ huy trưởng của ông, chị Hoa Trang không c̣n có những ngày tháng êm đềm trong nhà tôi, những ngày cắp sách đến trường và chị ấy chấm dứt một khoảng thời gian sóng gió nhưng đáng nhớ trong đời tôi.

 

    Như dự tính, tôi chuyển lên trường NLS Bảo Lộc để theo học ngànhLâm Nghiệp. Mẹ tôi đă nghỉ làm để mở một quán nhỏ ngay ngoài đầu hẻm. Bà cất một cḥi lá để tiện việc bán buôn. Chị tôi được thuyên chuyển tới Châu Đốc. Em tôi ngày càng theo chúng bạn, càng đi xâu vào một con ngỏ hẹp, đường cùn. Chị Hoa Trang thỉnh thoảng có ghé lại thăm mẹ tôi, phụ lau chùi nhà cửa giúp bà và cũng nhằm để hỏi thăm tôi.

   Mẹ chị Trang lâm bệnh nặng và qua đời không lâu sau đó. Ba đứa em của chị được các người d́ bên ngoại ở Vĩnh Long nhận về nuôi dưỡng. Nghe theo lời khuyên của ba tôi, chú Hải xin chuyển ra Quy Nhơn để mong có cơ hội phất lên với sự giúp đở của người đi trước. Chị Hoa Trang c̣n lại một ḿnh ở Cần Thơ. Chị xem mẹ tôi như một người d́ đáng kính và chị rất mong có dịp trở lại nhà tôi để phụ việc và chăm sóc cho bà. V́ không muốn phụ ḷng mẹ, nên ngoài việc học làu làu những bài học lâm nghiệp, tôi làm hoàn hảo những bài tập, chơi đàn đều đặn như là cách để rèn luyện và giải khuây nhưng những ǵ xảy ra giửa chị Hoa Trang và tôi vẩn cứ nằm yên trong tâm khảm của tôi. Cái cảm xúc trong những lần đó c̣n nguyên vẹn trong tôi. Một điều mà lẻ ra chị ấy đă bộc bạch hay nói rỏ ra với tôi. Tôi có thể xem đó là chuyện thường t́nh giửa hai người nam nữ tuổi mới lớn nhưng với chị Hoa Trang th́ có lẽ không phải như vậy. Những cảm giác khiến cả hai đỏ mặt, có lúc tôi nỗi gai ốc, chắc đă làm chị ấy hạnh phúc hoặc ít nhất là bồi hồi rung động.

 

     Hè năm lớp 10, trong ba tháng liền ở nhà, tôi không có dịp gặp chị Trang. Một hôm mẹ tôi kể lại rằng,

   “Con Trang bị thằng con lớn của ông chỉ huy doạ sẽ cưỡng hiếp nếu nó không chịu làm vợ bé của hắn. Con bé đă lén bỏ trốn đi lính. Hồi nó đang c̣n học trong Trung tâm huấn luyện nữ quân nhân, con nhỏ có viết thư về thăm má. Tội nghiệp cho nó! Gia đ́nh nó tan nát. Nó định sẽ xin về Quân Y viện Cần Thơ để gần gủi má. Nó nhắc con hoài đó. Bây giờ nó mạnh dạn, xinh đẹp, khác xa hồi c̣n ở đây đi học….”

   Tôi xúc động v́ nhận ra rằng tôi thật hạnh phúc hơn nhiều người khác. Tôi có nhiều điều chị Trang không thể có được và tôi sẽ có những cái mà chị ấy và rất nhiều người khác mong muốn, một nghề nghiệp vững vàng, một tương lai khá sáng sủa. Những ǵ chị Trang phải trải qua càng khiến tôi thương hại chị ấy. Tôi đọc những bức thư chị ấy viết cho mẹ tôi và tôi đă ứa nước mắt.

  “Càng ngày con càng thấy thương d́ hơn. Giống như những ǵ Thành đang làm, con muốn làm một điều ǵ đấy để khiến D́ thật vui. Con đă may mắn đă được sống trong gia đ́nh của D́ một thời gian. Ông trời thật không công bằng. Ổng không cho cái con cần. Ông ấy lấy đi cái con thiếu. Không c̣n mẹ, không có t́nh cha, chưa có một t́nh yêu thương nào, con chỉ mong có ngày kề cận bên D́ thôi.”

  Năm học sau, tôi học chăm hơn và quyết chí làm những điều khiến mẹ tôi hài ḷng nhất. Tôi nhận làm bếp cho nhóm ở trọ 5 người và được bao khoảng tiền đóng nhà trọ. Ăn đủ hơn trước, tôi có dịp tập tạ mỗi sáng trước khi đi học. Tôi chơi đàn hay hơn và học khá hẳn lên. Mỗi lần thư cho mẹ tôi, tôi phải cố gắng tránh nói lời hỏi thăm chị Trang mặc dù trong thư hồi âm nào, mẹ tôi cũng viết,

“Con Trang gửi lời thăm con.”

 

   Hè năm lớp học 11, tôi cũng ở nhà suốt 3 tháng, tập đánh đàn và ở vùi trên căn gác sau nhà. Căn nhà ngày càng trống trải. Mẹ tôi lấy việc bán buôn làm vui và dù có nhiều sinh viên hỏi ở trọ, bà từ chối v́ e rằng mỗi khi tôi về nghỉ hè, tôi sẽ mất đi sự riêng tư yên tỉnh. Cuối những ngày hè, tôi có thư. Trên cái gói dẹp nhỏ khỗ cuốn vỡ học tṛ, ở góc người gửi, tôi đọc rỏ ràng những nét chữ quen thuộc,

“Nguyễn Ngọc Hoa Trang- Nữ trợ tá

 Bệnh Viện Quân Y Trương Bá Hân- Sóc Trăng”

   Chị ấy đă ra trường và về làm trợ tá cho một bệnh viện xa. Để về nơi có thỉnh nguyện, chị phải làm việc giỏi 3 năm ở đấy. Như những lần được thư của mẹ tôi từ Cần Thơ, tôi cố giử b́nh tỉnh một đổi mới mở thư ra xem,

Thành thân mến!

  Trang biết Thành đang nghỉ hè. Lẻ ra Trang đă về Cần Thơ để thăm nhà, thăm D́ và nhất là để tṛ chuyện với Thành nhưng như vầy có lẻ hay hơn cho hai chúng ta.

  Trang được học 1 tháng quân sự và may mắn được chọn để học làm trợ tá. Từ lâu nay và ở đây những người chung quanh Trang không có những ǵ mà Trang nhận thấy ở trong Thành. Khoảng thời gian hai đứa ta gần nhau trong một mái nhà với Trang là khoảng thời gian hạnh phúc và tốt đẹp nhất. Khi đó, Trang mơ có một dịp chúng ta gần nhau hơn, hiểu nhau hơn và nhất là…

  Bây giờ, dù có lẻ Thành đoán biết một phần nào, Trang nên tự thổ lộ rằng, Trang đă và đến nay c̣n yêu Thành, một thứ t́nh yêu chân thật.

  Thành! Đừng vội coi Trang như một kẻ yếu ḷng, lợi dụng hoặc có ư xấu xa. Trang biết khó mà giải thích tại sao người ta yêu nhau, tại sao Trang yêu Thành. Nhưng Trang đă cố gắng t́m cách để quên Thành đi mà không thể được.”

 

   Tôi đặt bức thư xuống bàn, thở phào ra nhẹ nhơm như thể vừa trút được một gánh nặng. Ba năm trước đây, chị Trang đă không phải chỉ muốn chiếm đoạt thân xác tôi nhưng chị ấy đă đem ḷng yêu thương tôi, thứ t́nh yêu b́nh thường. Cái b́nh thường như một người chị nuôi yêu thương đứa em trai nhỏ hơn y thị hai tuổi. Cái b́nh thường của hai cá thể gần nhau, hoà nhả và tôn trọng nhau.

   “Trang sẽ có chồng, một ai đó không rỏ. Nhưng t́nh yêu mà Trang dành cho Thành có lẻ sẽ không bao giờ thay đổi.

Thành thân thương!

Đă có đôi lần, vào lúc nửa đêm, Trang lẻn lên căn gác sau để ngắm nh́n Thành ngủ say. Trang cố gắng lắm để không phải ôm chầm lấy Thành để nói yêu Thành. Thật là kinh khủng khi một cô gái phải làm như vậy. Nhưng may mắn thay, Trang đă không làm điều ngông cuồng ấy.

 Khi Thành theo đuổi con đường ấy để có một tương lai sáng lạng, Trang chỉ có con đường nhỏ riêng tư này của Trang. Khi nào có một điều ǵ để tâm t́nh, xin Thành gửi thư cho Trang.

 Đừng bao giờ quên rằng Trang thật sự yêu Thành.”

   Tôi gấp lại bức thư. Mở ngay trang đầu tiên của cuốn vỡ, tôi đọc được những ḍng chữ được viết nắn nót bằng mực tím,

“Nếu có thể sống lại một kiếp khác, tôi xin thượng đế cho tôi làm một con bé thông thường nào đó. Con bé ấy có quyền làm quen, có quyền yêu thương và đeo đuổi một giấc mơ, “được yêu”.

  Tôi tự xét thấy tôi chẳng có tôi t́nh ǵ cả. Ai cũng tin vào số phận, tôi th́ chưa. Nếu tôi có thể nói thẳng với chàng một câu, tôi chỉ muốn hỏi,

“Thành ơi! Thành có yêu Trang không?”

 

    Từ đấy cho đến bây giờ, chúng tôi bặt tin của chị Hoa Trang. Nếu chị đọc những gịng này, tôi muốn chị tin rằng tôi đă có “thương” chị. 

                                                                                                                                                                                          

Lương Ngọc Thành

Rạch Giá 12/4/2016