Ch Hoa Trang

Lương Ngc Thành

 

 

 

 

    Biết ba tôi vừa bị thuyên chuyển ra Quy Nhơn, một người làm chung đơn vị với ông ta đă gửi cô con gái đầu ḷng đến nhà tôi trọ học và để phụ việc nhà người suưt chút nữa đă gây một thảm kịch trong đời tôi.

   Năm ấy,1968, khi tôi vừa lên lớp đệ lục A1 Phan Thanh Giản, chị tôi vừa hết lớp đệ tứ phải nghỉ học để đi làm với mẹ tôi. Nhà trống vắng, không có ai kiểm soát khiến em tôi bỏ học. Trong nhà cả bốn người chúng tôi buồn bả v́ vắng người đàn ông, người cha, nên sự có mặt của chị Hoa Trang có ư nghĩa khá đặc biệt riêng đối với tôi.  

    Chị Hoa Trang cao, hơi gầy. Có mái tóc khá dài và gương mặt cũng khá dài khiến chị ta trông như cao hơn. Không xinh đẹp lắm nhưng chị ấy có một dáng đi rất uyển chuyển, rất đặc biệt. Không có ai để nói, chị ấy thường hỏi chuyện tôi, người có nhiều thời giờ với chị ấy nhất. Chỉ hỏi tôi xem tôi có bạn gái chưa, hoặc có ai để ‎ư đến tôi chưa. Chị ṭ ṃ muốn xem tôi thích thứ ǵ nhất, ghét loại người nào nhất. Chị thậm chí hỏi tôi xem điều ǵ của phụ nữ làm tôi quan tâm nhất, điều ǵ khiến tôi yêu thích nhất. Chị Hoa Trang cũng tự thố lộ rằng đă chưa có ai để mắt đến chị cả. Chị ấy học lớp đệ ngũ hai năm ở trường tư thục Vơ Văn, v́ nhà ở xa và v́ gia đ́nh chị không được đầm ấm lắm.

     Là chị cả, Nguyễn Thị Hoa Trang đă phải lo toan mọi việc cho hai cô em, và vất vả với bà mẹ đau bệnh khá thường xuyên. Nhiều lần chị ấy muốn nghỉ học. Chính Chú Hải, ba của Hoa Trang, cũng nhiều lần muốn cho chị đi làm ǵ đấy để phụ chia sẻ một ít chi phí. Đồng lương ít ỏi không đủ cho gia đ́nh chú. Không có vợ bé, nhưng chú Hải có một điểm hơn hẳn ba tôi, đánh bài. Không rượu chè đến khuya như ba tôi, nhưng chú Hải có thể chơi “x́ phé” thâu đêm suốt sáng. Rất nhiều lần chú mượn tiền má tôi và đă có một vài lần trong lúc túng quẩn, chú muốn tống chị vào cái quán snack bar nào đó ở khu Bến Xe Mới để nhận một khoản tiền “lót tay”.

    Đến ở với chúng tôi, một cô gái tuổi 15, vốn bất hạnh, thiếu thốn, nghèo khổ ấy như được sống trong một gia đ́nh khá giả, yên b́nh hơn và có một cái ǵ đó chị cảm thấy hơn hẳn ở nhà. Trong những ngày đầu, chị e thẹn ít nói. Trong những ngày ấy tôi rất ngại ngùng. Chớm vào tuổi dậy th́, tôi thấy có cái ǵ khó giải thích khi chúng tôi nh́n nhau. Tôi không thể nào không thẹn đỏ mặt khi chị ấy bước ra từ pḥng tắm trong bộ đồ ngủ mỏng manh, mái tóc dài tóc ướt sũng. Tôi không thể nào không bối rối khi nh́n thấy chị ấy từ trên gác bước xuống trong cái rope hơi ngắn, sốc sếch, hở hang một cách vô t́nh hay cố ư. Tôi làm sao không đỏ mặt khi chị ấy chạm vào người tôi. Tôi không thể nào học được lâu khi chị ấy ngồi chung bàn học với tôi, cạnh bên hay đối diện, chống cằm nh́n tôi. Không ai trong nhà để ư thấy chị ta thường chăm chú nh́n tôi những khi tôi đi tập bóng rổ về, những khi tôi đưa mẹ tôi đi làm hoặc ngay cả khi tôi thay quần áo đi học. Có đôi khi chúng tôi cùng ra khỏi nhà một lúc, sánh vai nhau một đoạn đường. Chị đi thẳng xuống đường Nguyễn An Ninh đến trường Vơ Văn c̣n tôi quẹo trái trên đại lộ Ḥa B́nh để đến trường Phan Thanh Giản.

    Em trai tôi luôn vắng nhà trong những ngày mẹ và chị tôi đi làm ca tối. Đó là những lúc chị Hoa Trang luôn tươi như hoa. Có lẻ chị đă lẻn vào pḥng chị Tư của tôi để lấy trộm một chai nước hoa nào đó. Tôi ngửi mùi thơm rất ngọt ngào khi hai đứa tôi ngồi học bài trong pḥng khách. Chị ta có khi hỏi tôi vài bài toán và cũng có khi giải thích bài học khó giúp tôi. Tôi có khi thấy ấm áp và cũng có khi rất lạnh lẻo. Tôi không hiểu tại sao tôi rung lên, nổi gai ốc mỗi khi chị ấy chạm vào tôi hoặc từ phía sau chồm trên lưng tôi. Ai mà biết được tại sao chị ấy lại làm như vậy. Tôi giấu kín chuyện này như người con gái giấu giếm nụ hôn đầu vậy. Tôi càng có vẻ như không có phản ứng ǵ, chị ấy càng có vẻ lạm dụng những lần đụng chạm người tôi lên như thế.

   Một hôm, trước khi cả hai chuẩn bị đi học, chị ấy từ trên gác nhỏ gọi tôi lên giúp chị ấy chút việc. Vốn nhanh chóng, tôi bước vội lên vài bậc cầu thang và muốn bật ngữa ra v́ nh́n thấy chị ấy đang thay cái áo dài. Có một buổi tối mất điện mà mẹ và chị tôi chưa đi làm về. Tôi lo lắng hoang mang không dám ở trong nhà. Trong ánh đèn dầu lung linh, chị Hoa Trang ngồi trong pḥng khách thản nhiên ngồi nghiên đầu nh́n tôi. Tôi ngượng ngùng bối rối và đứng tần ngần ngay trước hàng ba hàng giờ đồng hồ. Chợt chị lên tiếng,

     “Thành! đứng làm ǵ ngoài đó lâu quá vậy?”

Tôi giả vờ như không nghe.

    “Thành! vào đây… nhờ chút coi?”

Tôi miễn cưỡng bước vào nhà trong khi chị ta nh́n tôi bằng nửa con mắt. Nhịp ngón trỏ xuống phía mặt ghế, chị nói cứ như vừa ra lệnh vừa hờn mát,

    “Ngồi xuống đây nè.”

Tôi mất hồn ngồi ngay xuống như bị một vị nữ phù thủy trẻ tuổi sai khiến.

    “Thành có biết tại sao Trang đến đây ở không?”

Tôi lại như một tử tù ngồi trên cái nghế điện mà chị ấy là người sắp kéo cái cầu dao điện để kết thúc mọi chuyện.

     “Thành có biết… tại sao người ta thương nhau không?”

Tim tôi đập loạn xạ. Tôi như một tay mới tập chơi trống, cầm cặp dùi không chặc. Tôi như một gă nhà quê đi lạc. Tôi như một gă khờ vào một nơi mà hắn không biết lối ra. Tôi như một gă khù khờ vô t́nh một phạm tội nghiêm trọng. Tôi ước phải chi có em tôi ở nhà. Tôi tiếc rẻ phải chi mẹ và chị tôi không đi làm ca tối hôm ấy. Tôi không biết phải vùng bỏ chạy hay tiếp tục ngồi yên như thế cho đến khi chị ấy cầm lấy tay tôi,

    “Thành có biết là…?”

Tôi cà lăm cà lập như một học tṛ không thuộc bài. Tôi bổng như một chàng vị thành niên bị bắt quả tang đang làm chuyện bậy bạ,

     “Dạ…dạ biết ǵ chị?”

    “Chị ǵ mà chị?Trang đâu có lớn hơn Thành bao nhiêu đâu?”

Khi rút tay lại, tôi thở phào nhẹ nhơm,

    “Chú Hải nói…”

    “Ba của Trang noi vậy để mẹ Thành mới nhận lời đấy chứ!”

Hóa ra chú Hải cố ư muốn đưa chị ta vào cái nhà này. Chị ta cố t́nh hay vô ư vừa để lộ ư định của cha ḿnh. Tôi nhanh nhảu đứng lên để tỏ vẻ khó chịu.

    “Tôi không muốn có chị ở đây nữa. Tôi sẽ kể cho mẹ tôi nghe.”

    “Trang xin lỗi mà. Trang cần ở đây. Bác Hai muốn Trang ở đây mà?”

    “Nhưng mẹ tôi sẽ đổi ư.”

   “Trang năn nỉ mà. Nếu Trang không ở đây được, chắc ba Trang tống cổ Trang vào một quán bar nào đó mất thôi.”

    Tiếng khóc ào lên của một người con gái có thể làm thay đổi mọi thứ. Tiếng khóc của chị Hoa Trang tối hôm ấy cũng đă làm mềm ḷng tôi. Tôi thấy thương hại chị ấy. Tôi trách chú Hải và ba tôi. Tôi thấy có lỗi với mẹ và chị tôi và tôi tự hỏi lúc ấy thằng em của tôi đang làm ǵ.

     Tối hôm ấy tôi thấy ḿnh như lớn lên năm ba tuổi vậy.

                                                                

(c̣n tiếp)

 

Lương Ngọc Thành                                                                               

Rạch Giá Feb 20, 2016