Mơ em, Hà Nội
Tuyền Linh
Anh mơ lắm giọng oanh vàng Hà
Nội
Rót mật
hương vào góc tối tâm
hồn
Mùa xuân về nghe chim
hót véo von
Mùa hạ
đỏ ấm nồng hương lửa lựu
Cốm Làng Vòng gọi mùa thu về tới
Gió heo may hôn nhẹ tóc
nhung huyền
Níu thời
gian anh gởi chút niềm riêng
Gói trong lá thu vàng bay lơ lửng
Ở ngoài đó
chắc nghe mùa đông khóc ?
Nước sông Hồng cuồn cuộn cầu Thăng Long
Mang chút tình anh thả
vội về em
Nhìn nước
chảy, tim em có se thắt ?
Giấc mơ anh chẳng bao giờ chịu
tắt
Hà Nội
xưa và Hà Nội ngày
nay
Vẫn luôn luôn ấp ủ với tháng ngày
Tóc hương
bưởi và nụ cười cam thảo
Từ đâu
đó giấc mơ anh bắt
gặp
Bước chân em quấn quít
Phố Hàng Đào
Sợi tơ nào dệt được
giấc mơ anh
Xin mua lấy để khỏi buồn sợi vải
Vẫn là em, vẫn trâm
cài lược chải
Gót chân son
in dấu chốn thân quen
Em qua đây,
Phố Hàng Lược lên đèn
Rọi soi tỏ bàn tay ngà lướt
chải
Nhớ đậm
lắm những ngày xưa luyến
ái
Nuôi chút tình đằm thắm giấc mơ hoa
Và hôm nay em Hà Nội
ngọc ngà
Vẫn bay lượn
trong vùng trời huyền thoại
Em Hà Nội, mơ anh luôn tồn
tại
Sống ấp
yêu, chết treo núi Ba
Vì
Để đêm
về trăng soi sáng tình
si
Mơ em lắm…hỡi em yêu Hà
Nội
! ! !
Tuyền Linh