Nhng Điu Duy Nht

Lương Ngc Thành

 

 

 

   Ở trường Nông Lâm Súc Bảo Lộc ai cũng biết bác Lê Duy Nhất. Nhưng ở những người học ở trường ít ai biết rằng tôi là người có nhiều điều duy nhất.

 

   Điều duy nhất lớn nhất là tôi đă không hề để mất một giây phút nào để học. Đi học xa nhà là điều thông thường. Việc sống và học như thế nào trong lúc xa nhà mới đáng kể. Trường Bảo Lộc đón nhận biết bao nhiêu nam thanh nữ tú, anh hùng hảo hớn từ nhiều loại gia đ́nh khác nhau, dân chơi, dân mọt sách. Tôi chỉ là một gă rất tầm thường, ốm yếu, trong số ấy. Tôi đến cái nơi xa xôi ấy với một điều mong mỏi duy nhất là làm vui ḷng mẹ tôi và có một chỗ trong một trường Cao Đẳng để thành một kiểm lâm.

 

   Trong ba năm, 1971- 1974, tôi đă ở ba nơi khác nhau, sống và học ba cách khác nhau nhưng tôi có cùng một điều đáng nhớ là “không phí phạm một giây phút nào cho việc học.” Đó xứng đáng là điều duy nhất đầu tiên của tôi.

 

   Điều duy nhất thứ hai là tôi không hề hút lại một hơi thuốc nào. Trước ngày đi học tôi tự hứa bỏ thuốc. Ngược lại, đi xa nhà, nơi lạnh lẻo ấy, đă có biết bao nhiêu chàng trai mặt áo nâu ph́ phà thuốc lá và nhiều người tập hút thuốc. Quán cà phê Quỳnh đối diện cổng sau, luôn luôn đầy ắp khói thuốc. Tôi bất chấp bao nhiêu lời mời mọc, chọc ghẹo hoặc chửi rủa của chúng bạn. Trong những lần tôi được rủ theo các chầu khoản đăi, cà phê sữa và thuốc lá là hai thứ chánh ai cũng gọi trong khi tôi cứ luôn khăng khăng gọi sữa nước sôi. Thắng Cọ hoặc Thi Lùn phải mất nhiều công thuyết phục tôi mới được tôi đồng ư cho vài giọt cà phê vào. Không ai, không có điều ǵ khiến tôi hút thuốc lại v́ tôi đă hứa với mẹ tôi rồi cơ mà.

 

    Điều thứ ba là tôi đă duy nhất ở lại lớp sau giờ học để mài những bài toán khó, các bài giải quá ngắn gọn khó hiểu cho đến lúc tối mịt. Mọi người về nhà, vào quán, ra sân banh ư? Mặc họ! Tôi ép ḿnh học như một ông sư tự ép ḿnh đọc kinh vậy thôi. Cuối tuần, thằng Tài Bột theo tôi vào lớp. Nó chỉ học trong buổi sáng nhưng tôi cứ “mài” cho đến lúc không c̣n đọc được nữa mới thôi. Năm học cuối ấy, 1974, năm khó khăn nhất ấy đă khiến tôi thật hiên ngang. Chỉ v́ muốn đeo hết các bài học khó trong một khóa luyện thi ở Cần Thơ, tôi là kẻ đă dám lên nhập học trể đến hơn nữa tháng- 22 tháng 9 năm ấy.

 

    Điều thứ tư là tôi đă duy nhất học từ 01 giờ sáng đến 6: 30, giờ đi học. 

    Người ở chung pḥng, Tài Bột, đă bộc lộ vài điểm khác biệt khiến tôi chỉ c̣n một cách là học khác giờ với hắn thôi. Hai lần đầu tôi, dù có để đồng hồ báo thức, đă nhờ hắn lay tôi dậy. Đến lần thứ ba trở đi, tôi tự thức giấc. Quấn sẵn cái khăn lông quanh cổ, mang vớ trước khi đi ngủ, tôi đă không phí một giây để sửa soạn buổi học từ lúc 1 giờ đó. Đến 3 giờ, tôi tự cho phép ḿnh giải lao 15 phút để đánh đàn. Tôi đă trùm cái mền qua đầu để làm  cái vách “cách âm.”  Âu đó cũng là một điều ít ai làm được?

 

    Điều thứ năm là tôi đă duy nhất thương B.V. Tôi đă cố chôn chặt niềm vui sướng mỗi khi bắt gặp nàng mĩm cười với tôi. Tôi cố nuốt nghẹn những cảm giác lâng lâng khó tả khi đi ngang qua nhà nàng, trong tiếng x́ xào chọc ghẹo, nhắc nhở. Cái buổi tối mà nàng bắt gặp tôi trong ngơ trạm xá Bảo Lộc bước ra là cái buổi duy nhất tôi chứng minh được t́nh yêu tôi dành cho mẹ tôi. Tôi rất có thể dừng lại. Tôi có thể bắt đầu trang đầu tiên trong quyển truyện nhỏ duy nhất có cái tiêu đề là, “B.V và tôi.”. Trước khi ra trường, chúng tôi diễn bài “Mảnh bằng”. Trong lúc đứng ngoài Đại Thính Đường, tôi t́nh cờ gặp nàng đứng cạnh bên. Điều ǵ đă khiến tôi yên nín như câm, như dại, như một gă ngu si dại khờ nếu không phải là việc “khép kín con tim cho việc học.” Tôi đă duy nhất như thế ấy!

 

    Điều thứ sáu tôi đă duy nhất làm được là tôi đă chưa viết thư xin tiền mẹ tôi một lần nào. Tôi cũng chưa hề than thở, kể lể những khó khăn trong việc học. Mẹ tôi chưa hề phải lo lắng một tí ǵ cho tôi ngay cả khi tôi bệnh. Bác sĩ Hồng Vân nhận ra tôi đáng thương. Bà đă giúp, đă động viên tôi, đă dạy tôi vài điều quan trọng. Tôi là người duy nhất chưa mời ai một chầu ǵ. Tôi chưa hề một ḿnh vào quán nào. Tôi chưa một lần nào đi ăn sáng. Tôi chưa có một ngày nào thư giăn trong 3 năm học ở Bảo Lộc. Tôi duy nhất xin Thanh Vân - người viết thư cho tôi khá thường xuyên - một con tem duy nhất để tôi gởi thư hồi âm cho cô ta.

 

    Điều duy nhất nữa mà tôi đă làm được-điều thứ 7 là tôi đă chưa làm phật ḷng bất cứ một thầy cô nào. Tôi dốt tiếng Anh. Nhưng giờ nào của Thầy Hùng Đô tôi đều học đàng hoàng. Thầy Minh Híp, Minh C̣i, Hy Lèo đều thích cái cách tôi ghi chép, học tập. Tôi chưa bao giờ đi trễ. Tôi cũng chưa cúp cua buổi học nào. Khi có cuộc biểu t́nh đ̣i quyền miễn thi cho học sinh Nông Lâm Súc, tôi đă tham dự và nhận trách nhiệm một cách đàng hoàng. Tôi có thứ hạng cao trong lớp nhưng cách tôi học khiến các thầy cô đều hài ḷng. Khi lớp tôi có biết bao nhiêu là tay “nhảy dù qua cửa sổ”, biết bao nhiêu là “cơ thủ”, biết bao nhiêu là tay “tán gái chuyên nghiệp”, tôi là “mèo mù vớ cá ráng”. Khi lớp 12 Thủy Lâm nào cũng khét tiếng là nghịch ngợm phá phách, tôi hiền “như cục bột”. Tôi bị thầy giám thị, Hanh Chột, cắt tóc hai lần. Tôi cứ cố ư để kiểu như vậy và v́ chung quanh tôi có quá nhiều người tóc dài. Tôi ngoan ngoăn đứng yên khi thầy “lên kéo”. Tôi lại thản nhiên để nó như vậy như không có việc ǵ xảy ra.

 

    Ai cũng nhớ nhung thời đi học. Tôi cũng như mọi người. Điều khiến tôi hạnh phúc và tự hào là trong khi tôi thiếu thốn nhất, tôi đă làm được nhiều điều nhất trong đời tôi. Một trong những cái duy nhất mà tôi ghi nhận là tôi đă duy nhất tập chơi đàn và đă đàn khá thành thục cho đến ngày hôm nay. Biết bao chàng học tṛ thèm ôm đàn nghêu nghao hát khúc,

“Đêm qua tôi đến nhà em. Ra về mới biết rằng quên cây đàn, t́nh tang.”

Cái tỷ lệ người đàn hát được là rất ít và càng ít hơn cái tỷ lệ người vẫn c̣n đàn hát được sau khi ra trường gần 40 năm như tôi. Tôi đă hỏi một học tṛ - vốn là giáo viên dạy guita,

“Em đă tập bao lâu để chơi bài hát đầu tiên?”

“Dạ, Hai tháng.”

“Thế em đoán xem tôi đă tập bao lâu nè?”

Không chờ anh chàng trả lời, tôi đưa 4 ngón tay để ra dấu,

“Bốn giờ thôi.”

 

   Ai đọc được bài viết này của tôi có lẽ sẽ hết thắc mắc tại sao tôi hay kể về trường Nông Lâm Súc Bảo Lộc và v́ sao trên tường nhà tôi có treo một bản tên màu xanh lá cây.                                                         

                                                                                  

Lương Ngọc Thành

Rạch Giá 17- 3- 2016