Ghi Nhn Thc Ḷng

Sau Mt Chuyến Đi Xa

Phan  Anh

 

 

 

        Chỉ sau vài phút t́m hiểu giá cả trên điện thoại, vợ chồng Phạm đă tậu được một cặp vé về Việt Nam tương đối khá rẻ so với giá mua b́nh thường.

        Trước khi đi, vợ Phạm lùng sục hàng “made in USA” ở Costco, ở Sam’s club và cả... 99 cent store để mang về làm quà. Nàng hư hửng khoe với chồng: không ngờ ở những cửa tiệm bán đồ từng lố lại có nhiều mặt hàng mang nhăn hiệu Made in USA đến thế. Thấy vợ mua sắm toàn những thứ “rẻ tiền” về VN làm quà, chật cứng ba trong bốn cái valy mang theo, Phạm mờ mắt. Quần áo, đồ đạc linh tinh của cả hai vợ chồng phải tóm gọn trong một cái valy cuối cùng. Phạm  không khỏi bực ḿnh khó chịu. Phen này lại được dịp c̣ng lưng, khiêng vác bở hơi tai, thể hiện thân lừa vác nặng. Theo chàng, gọn nhẹ và hay nhất là nhờ ngay ông Washington làm đại diện cho xong chuyện. Chàng không dám nói ra ư nghĩ thật của ḿnh v́ từ xưa tới nay vốn nể sợ cái… mồm dẻo dài của vợ! Ở cái tuổi này  vai diễn thích hợp nhất cho chàng vẫn là vai  điệp viên “ba không”, tức là không nghe, không thấy và không biết, là an cư hưởng thái b́nh. Théc méc chỉ mang vạ miệng. Vợ Phạm lư giải: “Của khó như gió vào nhà trống. Cần phải tiết kiệm dè sẻn. Cứ vung văi ra quá trớn, chịu đời nào thấu. Quà cáp hương hoa là đủ. T́nh cảm và cách cho mới đáng nói!  Đối với ngưới trong nước, quan trọng nhất, nguồn hàng phải xuất thân tại Mỹ mới có giá trị, bất kể nó rẻ hay đắt”.. . Về tới Việt Nam vợ chồng Phạm xổ tung những những món đồ tuy rẻ tiền nhưng mang nhăn hiệu ông ngáo ộp USA ra phân phát cho mọi người. Không ngờ lại được thân nhân ưa chuộng hơn hẳn những món hàng tuy đắt tiền hơn mà lỡ mang nhăn hiệu của một nước nào khác.Thật là may! Riêng hàng Trung quốc chỉ nên vứt vào thùng rác trước khi nh́n thấy nét mặt hờ hững, thất vọng của họ.Tại quê nhà, những người có máu mặt một chút, họ  sợ mấy chữ “made in China” hơn sợ cùi hủi, hơn cả ở Mỹ.

          Vợ Phạm dùng nhà chú em vợ bên tận cư xá Thanh Đa làm nơi trú ngụ. Căn nhà này vốn vợ chàng bỏ tiền cho cậu em mua cách đây khỏang 20 năm về trước với một giá tương đối khá rẻ. Thay v́ ở khách sạn trên Saig̣n cho thuận tiện đi đứng, vợ chàng lại ưng có cái cảm giác được đặt lưng trên căn nhà của chính ḿnh đă tạo măi được, qua tên của người khác. Không lẽ có nhà mà lại không ở, đi ở nhà thuê – dù là khách sạn? Mỗi lần lên Saig̣n vui chơi, tiền Taxi không dưới 200 ngàn (tương đương 10đô) một lượt. Tới lui vài lần, vợ Phạm bắt đầu xót ruột. Nàng nẩy sinh ư định táo tợn: Phải tập đi xe gắn máy. Ai là người chạy xe? Vợ hay chồng? Chồng mắt kém, nhát gan. Vợ, vẻ lanh lợi và gan ĺ hằn trên nét mặt, đảm trách vụ này thật đúng người đúng việc. Được sự tán đồng và mách nước cách  hành xử mỗi  khi có “sự cố” với cảnh sát lưu thông  của cô em gái nên Anna lănh chân tài xế xe ôm cho đại da.. phu quân. Âu đó cũng là cách kiểm soát khéo đường đi nước bước của chồng. Lúc nào cũng Side by side như  có công an khu vực bên cạnh nhà  th́  bảo đảm con ruồi nhỏ bay qua cũng không  lọt qua khỏi mắt…nhân dân. (Xin nhắc nhở các bạn hiền, hiện nay có một công ty xe ôm tên ”XO” của một Viêt kiều hồi hương, tuyển mộ toàn những cô gái xinh đẹp, hoạt bát, nói ngoại ngữ  như gió với nghiệp vụ đưa đón kiêm tour guide cho khách nước ngoài; tạo  nên một sắc thái mới trong ngành du lịch tại thành phố).

 

                           1-)  LÁI XE ĐI NGƯỢC CHIỀU:

 

            Hai ngày đầu, chạy xe tung tăng khắp đường xá đô thị không chuyện ǵ xảy ra. Vợ chồng hớn hở: Cứ thế ta phát huy!  Ngày thứ ba, đang chạy đường thẳng, Anna hứng chí quẹo thẳng vào một con đường nhỏ, đ̣i đi ngang về tắt. Một chiếc xe máy chạy ngược chiều la: ”Có công an đàng trước”. Chảng biết ất giáp ǵ, nghe thấy hai tiếng Công An là chàng hoảng hồn, nói nhanh:

-        Em quay xe lại mau.

-        Ḿnh có sai ǵ đâu mà quay? -  Anna cự lại.

-        Có ngưới cảnh báo chắc phải có vấn đề.

Nghe lời chàng, Anna quay đầu xe lại. Nhưng không kịp nữa rồi, một chú ḅ vàng phóng tới chặn đầu xe ra lệnh: “Chị xuống xe!”

 Từ từ tháo nón, bỏ khẩu trang, Anna nói nhỏ với chồng:” Anh ra chỗ khác đứng, để em deal”.  Đứng chờ vợ mà ḷng Phạm đầy lo lắng cùng hồi hộp. Đúng là vợ chàng đă đi vào đường một chiều như một số người khác đang bị bắt xe dừng lại. Không có bằng lái là tội nặng nhất. Không chừng xe b́ giam th́ biết ăn nói sao với đúa em…Thật trăm cái xui rủi, không cái nào giống cái nào.. Khoảng 10 phút sau, vợ Phạm đẩy xe tới chỗ chàng đang  đứng, nét mặt b́nh thản. Chàng hỏi vợ:

-        Xong rồi à..

-        Xong rồi..

-        Có ..phải ǵ không?

-        Em nhận lỗi không nh́n thấy bảng cấm và xin được đóng phạt tại chỗ. Lúc đầu chú ấy đ̣i 600 ngàn. Sau em năn nỉ v́ không mang tiền theo, chú ấy bớt xuống một nửa. Đóng tiền “hụi” xong , chú ấy lịch sự cám ơn em và nhắc nhở lần sau đừng tái phạm. Em cũng cám ơn lại chú ấy. Chúng em cứ như là hai người lịch sự nhất trần đời trên hành tinh. Em thích cái kiểu phạt này. Cả hai bên đều có lợi. Tại Mỹ đâu có đơn giản. Luật là luật: đi đường ngược chiều, lănh cái ticket không dưới 600 đô. Lái xe không bằng  th́ eo ơi…c̣n ǵ hai bàn tay ngà ngọc của em …

Cùng lúc đó, vợ chồng Phạm thấy rơ ràng một anh Tây ba lô cũng vi phạm như mọi người. Chỉ một vài giây x́ xồ qua lại, anh Tây này được thả ngay. Ngạc nhiên, vợ  Phạm hỏi vắn tắt chàng ta:

     -  Mọi việc ổn?

     -  Vâng, ổn. Họ cảnh báo tôi đi vào đường cấm và nhắc nhở đừng tái phạm.

     -  Có vậy thôi sao?

    -  Tôi không …hiểu ư bà muốn nói.

    -  Không… có ǵ.

 Phạm quay sang nói với vợ:

    -  Tiếc thật, giá mà em là Tây mắt xanh mũi lơ chính cống bà lang trọc th́ đâu có mất 300 ngàn! 

    -    Rẻ rồi.Tai qua nạn khỏi là quư. “Hiếu khách” là truyền thống của dân tộc, huống chi những bộ mặt đại diện cho nhà nước. No complaint, man! Đi thôi…              

       

                                                         oOo

 

                      2-) GẶP GỠ ĐẦU TIÊN CÙNG BẠN BÈ:

 

             Phạm bắt liên lạc với anh bạn nối khố thời trung học Dư Cường. Cường chở chàng tới nhà anh Hải trưởng nhóm cựu học sinh HNC (Hồ ngọc Cẩn) quốc nội để ra mắt. Cường nói nhỏ với chàng:”Chị Hải dễ thương và chịu chơi lắm. Thấy “cụ” Hải nhả ta buồn t́nh cứ ru rú ở nhà hoài, chị ấy có nhờ tớ rủ ”cụ”ấy đi ca hát, nhẩy nhót cho vui đời”. Điều này được chứng thực khi chính chị Hải nói với Phạm và Cường, đại ư: “Cuộc đời là vô thường. Cái ǵ của ḿnh th́ vĩnh viễn vẫn là của ḿnh. Chẳng có ǵ mà sợ. Cứ quẳng gánh lo đi mà vui sống”. Quả thật, trên đời này khó có ai hạnh phúc bằng “cụ” Hải và trên đời này cũng khó t́m ra được người vợ nào thoải mái bằng chị Hải hết.  Xin trăm phần ngưỡng mộ hai anh chị. Ngày hôm sau, Cường rủ cô Phượng (một cô bạn trong nhóm chơi cầu lông của Cường) và Phạm đến nhà Ngọc Hải lần thứ hai để cùng nhau đi hát và khiêu vủ… giao lưu. Chị Hải tự tay trang điểm và chăm chút cho chồng thật bảnh bao để đi chơi cùng bạn.  Ngon nhất xứ rồi, bạn ta ơi!  Bật mí điều này, bảo đảm không thiếu nhiều bạn trong làng HNC hải ngoại bùi ngùi ganh tị và than thân trách phận…

         Tối hôm đó, tin nhắn của Ngọc Hải xuất hiện trong I- phôn của Phạm:” Mừng sinh nhật các bạn Như Bá, các cô Hồng, Diễm, T́nh và chị Hải (phu nhân Trần đứcCăn). Xin mời đồng môn HNC đến dự tiệc trưa lúc 11 giờ ngày…tại số… đường….Phú Nhuận. Mong sự có mặt của bạn và phu nhân…”

        Trưa hôm sau Phạm dẫn vợ đến tŕnh diện bạn bè và quư phu nhân HNC trong lần đầu gặp gỡ sau hơn nửa thế kỷ xa cách kể từ ngày tất cả bắt đầu phủi đũng quần giă từ trường lớp, lăn lóc vào trường đời. ..

        Vừa bước lên thang gác nhà cô T́nh, vợ chồng Phạm đă được tiếp đón bằng hàng loạt tràng pháo tay, những tiếng cười vui nồng ấm, vồn vă thân thương của bạn bè thân quen. Nào Việp, Căn, Thuận, Thành Tương, Minh, Đức G̣ công, Hải B, Thể bụng bự, Hoàng Bá, Dư Cường… đang đũa trong tay,  rượu trong miệng, say sưa chuyện tṛ nổ như bắp rang. Bàn bên đối diện không thể thiếu sự hiện diện của nữ sĩ Hoàng Việp Thúy- một người duyên dáng và năng động hoạt bát - phu nhân cụ Trùm Huân, chị Thành, chị Liên, chị Hải (TDCăn phu nhân) và chị Hải phu nhân trưởng nhóm HNC -Việt Nam, nào cô Tịnh, cô Diễm cô Bích Thủy em gái Trần đại Thuận. Thuận ngồi cạnh, tâm t́nh cùng Phạm:” Sao ông trông trẻ thế?”. Chàng đáp lời bạn:” Tử vi nói ḿnh không có số giầu. Dẫu có bon chen đến đâu cũng vậy thôi. Không giầu nhưng bảo đảm không bao giờ…đói. Không sợ đói là mừng hết lớn rồi. Thế là an tâm vui chơi xả láng. Không âu lo th́ bắt buộc phải tươi tỉnh hơn người lao tâm lao lực kiếm tiền làm giầu chứ! Đành phải thuận thiên mệnh thôi!”…  Cánh đàn ông cùng nhau nâng ly, tạo hoạt cảnh ḥ “dô ta” kéo rượu hào hứng hết biết. Thức ăn ngon bên bạn hiền, khung cảnh ấm cúng thân mật, kỷ niệm mật ngọt nghĩa t́nh. C̣n cảnh nào ngon vui hơn?  Rượu vào lời ra rồm ră, náo nhiệt. ..                                                                                                                                  “Cụ Ngọc Hải” thay mặt anh em HNC quê nhà, trao tặng quà lưu niệm cho anh em hải ngoại là Bá, Đỗ y Sĩ vợ chồng Phạm ba món đồ đặc biệt. Đó là  tấm lịch với tiêu đề ”Về lại trường xưa” mỗi tháng là  h́nh ảnh họp mặt của anh em HNC từng  niên khóa học, đặc san HNC cùng 3 CD nói về sinh hoạt cùng lịch sử trường xưa thầy củ - do chính tay các anh thực hiện . Ôi cảm động và thương yêu dường nào!  Cuối tiệc, anh em được cô Bích Thủy khỏan đăi một món tráng miệng ngon tuyệt cú mèo. Ngô phan Minh nói đùa:”Nhờ các ông về mà chúng tôi được thưởng thức thêm những món ngon và mới lạ như thế này. Nhớ về hoài nhé, anh em mong!”

 

                                                 oOo

 

                       3-)  RỒNG KHẸC LỬA TẠI ĐÀ NẴNG:

 

         Sau bữa tiệc tại nhà cô Tịnh, vợ chồng Phạm đặt vé máy bay khứ hồi đi Đà nẵng. Theo nhiều người, thành phố Đà nẵng là một trong những thành phố đẹp, sạch và an ninh  nhất của Việt nam v́ không có cướp bóc, trộm đạo, nên Phạm cũng muốn thăm qua cho biết. Có thể nói, Đà nẵng là thành phố của những cây cầu. Cầu nào cầu nấy, ban đêm lung linh với 7 sắc màu huyền ảo.  Phạm đến Đà nẵng đúng ngày thứ sáu, nhân viên khách sạn vui mừng nói với chàng:

-        Chú đến vừa lúc ngày mai thứ bảy cây cầu Rồng phun nước, phun lửa. Dịp may hiếm có, cô chú đừng bỏ lỡ cơ hội, rất uổng.

Chàng nhẹ nhàng cười mỉm chi, lơ là với ư nghĩ thầm có trong đầu: cái đó có chi lạ. Bơm nước từ sông qua miệng Rồng th́ có nước ngay. Bơm dầu vào miệng Rồng rồi nẹt lửa, khói lửa ǵ mà chẳng có. Song vợ chàng trái lại th́ phấn khích ra mặt.  Đ̣i hôm sau hai vợ chồng phải đi coi cho bằng được. Đi coi cho măn nhăn. Để vừa ḷng vợ và cũng muốn tham dự vào niềm vui của cư dân địa phương, 9 giờ tối hôm sau, Phạm cùng vợ có mặt tại cây cầu phun khói lửa.  Gần 9 giờ, nơi chiếc cầu Rồng đă có hàng ngàn người với xe cộ tụ tập đông đầy trong các khu vực gần đó, tạo nên sự ùn tắc của nhiều con đường. Đúng 9 giờ: một cuộn khói nhỏ như khói bếp từ miệng Rồng phun  ra. Mọi người nín lặng chờ đợi. Mười phút sau, một cuộn khói đen nḥ nữa lại được khịt ra. Đám đông kiên nhẫn chờ dợi. Đợi đến 9:30 miệng rồng vẫn  không nhúc nhích ǵ thêm. Đám dông tự động ră đám ra về. Vợ Phạm lắc đầu thất vọng. Phạm đoán đây không hẳn là lần đầu Rồng phun khói, nước, lửa bị tố trác.  Dù “sự cố” này xẩy ra bao nhiêu lần đi nữa th́ lượng người đi xem vẫn đông như thường. Giản dị: Trong thành phố nhỏ, người dân b́nh thường có ǵ khác đâu để giải trí khi đêm về? 

 

                                              oOo

 

                 4-)   DỊ ỨNG VỚI “BA V̉NG KIM CÔ”:

 

        Nhờ hồng phúc của ông bạn đă “dư” mà lại “Cường” nên Phạm đă nhiều phen  được dịp múa chân, nhép miệng đă đời cùng  các anh chị Thành Tương, “cụ” Hải, cô Mai thúy Hoàng  và các bạn mới quen khác trên các sàn nhạc tại một số tụ điểm vui chơi thanh lịch với giá cả êm ái nhẹ nhàng mà chỉ có thổ công thuộc loại lơi như Dư Cường  mới truy t́m được. Phải công nhận bạn Cường có quá nhiều ”thiện nữ” ái mộ nên kẻ  lưu lạc phương xa như chàng mới có nhiều cơ duyên “ăn theo” tới bến. Thoải mái “nâng mông sửa eo” các nàng chân dài công khai, bạch nhật trước mặt vợ hiền mà thân thể vẫn lành lặn, nguyên si. Tài hay hên?

        Chàng cũng c̣n được tham dự bữa cơm chay tại nhà Cường. Món ăn vừa ngon vừa nhiều, dễ đến 6 người ăn vẫn c̣n dư, thế mà chỉ có hai mống.Uổng thật. Ăn chay như thế, Phạm tự hứa sẽ t́nh nguyện ăn”chay đụng” suốt đời theo Cường.

        Vào một dịp khác, trong buổi ăn tối do anh chị Thành Tương khoản đăi tại tiệm mem rán cua bể và Thuận chủ chi món café, anh em có chọc sự kiện trường kỳ độc thân tại chỗ của chàng th́ được tỏ tường như sau: Suốt đời, chàng thề quyết tránh xa “ba cái ṿng kim cô” quái ác nó trói buộc con người ta. Đó là: Ṿng thắt lưng quần = Ṿng cơm áo gạo tiền.(Các bạn thử xem bạn ta có mang thắt lưng không nhé). Ṿng hai không mang đồng hồ để khỏi lệ thuộc vào thời gian giờ giấc (Phạm đă nh́n thấy cổ tay trơn của người phát ngôn).Ṿng nhẫn thứ ba th́ mọi người đă tỏ tường. Phạm ngẫu hứng cho ngay một con cóc to tổ chảng ra ḷ:

                                                 

                                               THOÁT V̉NG

                                     Bạn ta dị ứng đủ ba ṿng.

                                     Áo cơm tiền bạc, cái tṛng lưng.

                                     Thời gian trói buộc, kim giờ giấc.

                                      C̣ng cưới trao t́nh, nợ tổ tông!

                                                            &

                                     Quá đời vượt thoát đủ ba ṿng.

                                     Xói đầu tóc bạc, vẫn lông nhông.

                                     Sắc không ṃ mẫm chân cao thấp.

                                     Lạnh gió đông về, lồng ấp không!

 

        Để đăi người phương xa, một buổi du ngoạn bỏ  túi gồm 7 người và “đột xuất” về thăm đất Long Khánh do nhă ư của cô Mai thủy Hoàng  với sự tiếp tay của Nguyễn dư Cường đứng ra điều động, diễn ra rất vui và nhiều cảm động. Trước nhất đi thăm công ty đóng gói bao b́ do con gái cô Mai làm giám đốc. Sau đó và thăm cụ bà thân mẫu cô Hoàng. Cụ dù tuổi có cao nhưng rất khỏe mạnh, vui tính và minh mẫn. Chuyện xưa cũ, cụ nhớ và kể vanh vách, không hề lẫn lộn. Nghe chuyện cụ kể, lại nghĩ đến ḿnh, tuổi đáng con cháu mà quên đầu quên đuôi. Ngồi nói chuyện với vợ mà vô tư ôn lại những kỷ niệm đâu đâu với một người nào khác. Chưa bị bầm dập cũng là may phước!

        Gia đ́nh cô Nhung – em cô Mai Hoàng , đầu tư  quán café vườn thiết kế những hang động rất ngộ nghĩnh, h́nh chụp  lên đẹp như cảnh thiên thai. Bạn bè đưa ra ư kiến, nên dành một hang động lớn nhất tổ chức thành sàn nhẩy đầm và hát cho nhau nghe. Ư kiến hay nhưng gia đ́nh neo người không kham nổi. Chuyến đi chơi ”tiền trạm” này hy vọng  sẽ  được tiếp nối cho những cuộc vui chơi gần trong ngày của nhóm HNC trong tương lai. Nên quá đi chứ các bạn ạ!

       Thành thật cám ơn cô Mai, cô Nhung và cháu Thu Hà - một người trẻ tuổi tài kinh doanh thực cao, đă cho bạn bè và các bác một ngày vui trọn vẹn trong không khí gia đ́nh dầm ấm.

          Vợ chồng Phạm  đă về Mỹ an toàn với những  cơn ho xé cổ họng,  hậu quả của những ngày ủ bệnh do vui chơi quá độ liên tục suốt từ Nam qua Thái Lan, ra Hànội rồi lại về Nam. Những kỷ niệm thân thương này, phải viết ngay ra để khắc ghi dấu ấn những ngày vui bất tận bên bạn bè giữa lúc tuổi vàng ṛng… ba số 9 (999) c̣n đương độ, trước khi… con số bù cuối đời ập đến. Nào ai biết được ư Trời ân sủng cho ḿnh đến đâu?

 Gặp lại đông đủ bạn bè thời niên thiếu.Tay bắt mặt mừng, cùng nhau ôn nhớ lại chuyện xưa, kỷ niệm cũ; cảm giác lâng lâng kỳ thú không khác nào lúc nhường / giành nhau ăn quả cóc xanh, trái tầm duộc chua bên gói ớt cay xè, miếng dưa hấu mọng đỏ, trái khế ngọt lúc đầu đời bên nhau.  Nửa thế kỷ đă qua, cảm giác xưa vẫn c̣n hiện hữu đâu đây trong ḷng những người bạn cũ. Sướng đă quá đi chứ!  Bạn bè vui vầy và t́nh nghĩa như thế, không về gặp gỡ nhau hoài được sao?

Phan Anh

 

Ghi chú:

Lồng ấp = dụng cụ tỏa nhiệt dành cho người già trong mùa đông ngày xưa.