Em neo

Trần Yên Ḥa

 

 

 

Thuật không muốn cho Nhạn đi làm neo cũng là điều dễ hiểu. Ngày Nhạn chưa qua, thằng Ngật đă có những lời dè bỉu về nghề neo thế này, thế nọ. Con gái đàn bà đi làm neo bên nầy hư hết, không hư th́ cũng trây trúa, lắm điều, làm có tiền là hách không chi bằng, ngẩng cái mặt lên trời, không nh́n ai, lại c̣n nổ văng miểng. Thằng Ngật c̣n nói thêm, tau có đứa em gái đi làm neo, sau đó vợ chồng bỏ nhau, đứa em bỏ qua Arizona với thằng bồ cùng làm neo với nó. Mới rợi đây này.

Đó là cái gương tày líp của những người đi trước, đă kinh qua kinh nghiệm, chỉ trỏ, dạy bảo Thuật. Anh nghe nhưng để bên tai. Đến khi Nhạn qua, anh mới thấy khó xử.

Thuật bàn với Nhạn nên áp lay một chân công nhân trong các hăng điện tử, hay bất cứ hăng xưởng nào, làm át  xăm li cũng được, nghĩa là làm đủ tám tiếng đồng hồ, rồi về với chồng con. Như vậy vợ chồng vừa gần nhau, anh vừa giữ Nhạn bên ḿnh…thật là tiện.

Nhưng rồi, t́m một cái chân át  xăm li trong hăng xưởng đâu phải là dễ, ít nhất phải kinh qua trường lớp ESL mấy tháng, để có thể điền đơn xin việc…Rồi phải kinh qua mấy a rân xi …Rồi phải phỏng vấn nữa. Mà Nhạn th́ mới qua chân ướt chân ráo, c̣n lớ ngớ đường đi nước bước. Thuật không thể chở Nhạn đi t́m việc được v́ anh c̣n phải cày trong cái hăng của anh…

Một tuần sau, Nhạn lắc đầu le lưỡi, thở vắn thở dài, em chịu thôi, xin vào mấy hăng sao khó quá anh ơi.

Thuật lại nghĩ đến cái hăng của ḿnh làm việc, trai gái gặp nhau trong giờ cơm trưa, mới đầu th́ các chàng trai giúp không công cho mấy bà, mấy cô, hâm lại cơm, hâm lại thức ăn…rồi sau đó đem cơm vào pḥng, cùng ngồi ăn chung. Họ bên nhau rủ , rù ŕ…Đến một lúc nào đó, một bên th́ về li dị vợ, một bên th́ li dị chồng, về sống với nhau.

Sau một thời gian rồi cặp nào cũng te be, tét bét, mỗi người mỗi nơi. C̣n cái gia đ́nh cũ coi như  tan nát luôn là cái chắc. Hai, ba cặp như vậy xảy ra ở hăng nầy rồi, nên Thuật thấy chuyện đàn bà con gái làm hăng cũng không an toàn chút nào…nếu họ đă có mầm phản bội trong người, mầm kiếm t́m cái mới…

Nhạn th́ náo nức muốn đi làm bất cứ chuyện ǵ, bất cứ nơi nào gần hay xa cũng được. Cô đă bỏ cái tiệm may nhỏ lại ở quê, theo chàng về “dinh”. Dinh ở đây là cái pḥng nhỏ Thuật thuê từ hồi c̣n độc thân, bề ngang 3 m, bề dài 4 m, hẹp bó, nên cô cũng nhớ thương cái tiệm may ở quê nhà lắm. Cái mộng ước ngày Thuật về phủ dụ cô ngọt như đường phèn, em qua Mỹ, anh sẽ lập cho em một tiệm may như ư em thích, em sẳn có năng khiếu đề day áo quần, chắc hàng em may ra sẽ được nhiều người mua lắm.

Đó là tiếng nói của con gà trống, cục tác, cục tác, rồi gáy te te, gù gù, để nhữ con gà mái thôi, chứ ở Mỹ, áo quần đủ loại, đủ cở, đủ kiểu cách chưng bày đầy trong các mo. Lần đầu tiên Nhạn đi sốp ping, đă nhận thấy ra ngay điều đó, nên cô về bỏ ư định lập một tiệm may, may đồ cho khách, như giấc mơ hồi c̣n ở quê.

Cuối cùng th́ cô chọn nghề neo. Cô nói với Thuật:

- Em đi học neo nghe anh, có chỗ dạy nghề, quảng cáo trên TV có bốn trăm đồng một khóa. Em học buổi chiều, anh đi làm về đưa em đi học nghe.

Chuyện đến nước này th́ cũng chiều vợ cho xong, cái sợ của Thuật là sợ nghề neo làm hỏng con người nàng, tập thể ấy tự dưng mang tiếng xấu không đâu v́ một số người, “con sâu làm rầu nồi canh”, nhưng ở tập thể nào mà không có những con sâu như vậy.

Anh đồng ư.

Thế là, anh đi làm từ  5 giờ sáng, 2 giờ chiều đă về đến nhà, tắm rửa qua quít là chở nàng đi học neo.

Rồi cái ǵ cũng qua.

Bây giờ th́ nàng đă trở thành thợ neo chính hiệu, đă kinh qua hai tiệm.

Tiệm thứ nhất, chủ là một người đàn bà trung niên, chị Nẫm. Chị Nẫm chuyên môn đi t́m mấy cô vừa đậu bằng neo kêu về làm cho chị. Chị Nẫm đến trường dạy neo khi biết hôm đó có buổi liên hoan của năm thí sinh vừa trúng tuyển. Các cô mua rượu wine, tré, nem, chả gị, đem vô trường đăi mấy cô bạn học khóa sau. Có chút rượu vào, các cô vui hẳn cả lên, ăn nói vung vít. Cô Xuân, vừa đậu bằng neo kỳ nầy, đang xoay xoay cái mông, lắc thân h́nh theo một điệu disco hit hop tưởng tượng. Cô vừa lắc, vừa hát theo cái băng video Vân Sơn, neo, neo, neo. Neo đâu có bèo, neo đâu có bèo. Cả bọn cười rú lên, lúc đó th́ chị Nẫm xuất hiện.

Chị nói sẽ tuyển hai em về làm cho tiệm chị, tiệm cũng gần, chạy xe khoảng hai chục phút thôi. Buổi sáng chị sẽ chạy xe đến nhà rước, rồi tối đưa về. Chị có vẻ cởi mở, hoạt bát, chị nói tiệm chị chuyên môn giúp đỡ mấy em mới ra nghề, về tiệm, chị sẽ chỉ dẫn thêm bột hay hoát. Thấy chị Nẫm vui vẻ, đáng tin, đó là cái trực giác, nên Nhạn đồng ư về làm với chị.

Thật ra th́ chị Nẫm quá tốt, giữa cộng đồng con người bon chen chém giết nhau v́ miếng cơm manh áo, mà chị Nẫm có ḷng bao bọc mấy em neo mới vô nghề như Nhạn thật là quư hiếm.

Chị tuyên bố một câu xanh rờn:

- Từ ngày có nghề neo, chị đă dẫn dắt, kèm cặp cho cũng khoảng trên năm trăm em neo ra nghề. Có người bây giờ lên làm chủ hai, ba tiệm. Ở đây lâu, các em hỏi ra th́ biết, chị có nói xạo hay không?

Suy ra cho đến bây giờ, Nhạn vẫn thấy lời chị nói là đúng.

Chị Nẫm c̣n có một nhà hàng bán hủ tiếu 5 đồng một tô, rẻ rề. Buổi sáng dân thích hủ tiếu đến ăn ở quán chị sắp hàng dài dài.

Chị ra quán từ 5 giờ sáng, nấu nước lèo, hâm thịt heo cho nhừ, nấu xí quách cho nước hủ tiếu ngọt, đó là bí quyết của chị. 6 giờ thợ thầy lục tục đến, sắp bàn sắp ghế, lau rửa nền nhà, rửa rau, rửa chén bát úp lên kệ. 7 giờ quán mở cửa là những người khách tới sớm nhất đă vào kéo ghế rột rột, cho tô hủ tiếu bà chủ ơi. Chị Nẫm mồm năm miệng mười, mời các anh ngồi, có ngay.

Đến tám giờ rưởi, khách càng vô đông nhưng chị phải quày quả ra xe chạy tới rước thợ neo đi làm. Đúng y bon, 9 giờ, tất cả 5 thợ neo đă ngồi trên xe, chị cho xe lên phi wê chạy một mạch tới tiệm. Bọn thợ thấy chị quay như con vụ như vậy nên mỗi người một tay, người quét sàn nhà, người lau bàn, dẹp ghế, chín rưởi đă có khách lù lù đến, họ là khách Mễ, Mỹ đen, Mỹ trắng, đủ cả. Tiệm có lai rai khách làm cả ngày.

Hai tháng sau Nhạn thấy tay nghề nước của ḿnh đă vững, lại thêm nàng có hoa tay, nên vẻ móng đẹp, đă có khách hẹn…Chị Nẫm lại mở ḷng một lần nữa, chị nói, em làm như vậy là tốt rồi, chị luyện nghề cho em như vậy đă đủ, em có quyền bay nhảy ở đâu cũng được. Làm ở nơi khác chắc in côm cao hơn.

Nhạn cũng rất tiếc chỗ này, nhưng mấy đứa bạn khuyên nên nhảy tiệm, nàng làm theo.

Đây là tiệm thứ hai, rồi trụ măi đến bây giờ.

Thuật chấm được.

Tiệm này chỉ có 2 người đàn ông. Đó là Định, người chủ. Định có cô vợ là Hoàng Nga, cũng đang điều hành một tiệm kế bên. Hoàng Nga xinh đẹp, người nam, rất điệu đàng. Hai vợ chồng đeo nhau dính cứng, thế th́ đỡ một mối lo. Người thứ hai là ông Tánh, quản lư. Ông Tánh đă làm ở đây mười lăm năm. Ông thấp người, nhưng rất siêng năng, cần mẫn, lại ăn chay, niệm Phật, có bà vợ cùng làm trong tiệm của Hoàng Nga. Điều đó khiến Thuật nguôi ngoai trong ḷng lời nói của thằng Ngật, mấy thằng cha chủ tiệm neo chuyên môn dụ khị mấy đứa nữ cùng nghề.

Ông Định chỉ lên tiệm mỗi tuần một ngày, c̣n lại giao cho ông Tánh. Như vậy chỉ c̣n lại một người đàn ông trong đám lố nhố mười mấy cô thợ neo tươi non mơn mởn.

 

 

Ngày đầu tiên, lên xe đi chung đến tiệm. Nhạn bận jean, sơ mi trắng. Trong lúc những cô thợ cũ ăn diện dàn trời, cô nào cũng mắt xanh, môi đỏ, má hồng, như các nghệ sĩ đi diễn tuồng trên sân khấu.

Con Uyên tuyên bố một câu xanh rờn:

- Hôm nay có thợ mới, VN mới qua đây chị em ơi!

Giọng con Uyên the thé, nói xong nó cười khanh khách. Không biết tin tức đâu mà lan nhanh thế. Nhạn thấy ḿnh đâu có tệ, đâu có dáng dấp ǵ của “Việt Nam mới qua”, chắc là móng tay móng chân của cô c̣n giống Việt Nam, không son đỏ chói rồi vẽ hoa hoè hoa sói lên đó, nên nó đoán ṃ, thế  mà trúng phóc.

Nhạn ngồi phía sau xe, im lặng chịu đựng. Một chị lớn chừng năm mươi hơn, người mập mạp, có khuôn mặt tṛn phúc hậu, ngồi kề bên, hỏi nhỏ nàng:

- Em tên ǵ vậy, mới vào nghề hả?

- Em tên Nhạn, em đă làm một tiệm rồi, nhưng thấy ế nên em nhảy qua tiệm này.

- Thế hả, ở đây làm toàn Mễ, Mỹ, đen, trắng đủ cả, nên chắc là chút nữa anh Tánh sẽ đặt cho em một cái tên Mỹ cho dễ kêu.

- Có chuyện đó hả chị?

- Ừ, Phải vậy khách mới nhớ tên em mà làm hẹn chứ, tên Việt Nam tụi nó đâu biết đâu mà kêu.

- Dạ.

Thêm một chị lớn tuổi nữa, ngồi bên kia Nhạn, mỉm cười thân thiện:

- Em là thợ mới?

- Dạ.

- Em làm lâu chưa?

- Mới ba tháng, chị. Đây là tiệm thứ hai.

Chị nói cười xởi lởi rồi tự giới thiệu ḿnh:.

- Chị tên Mận, mấy đứa ở đây đặt chị là Mận Chung Vô Diệm.

Nhạn trố mắt nh́n chị Mận, chị khoảng sáu mươi, nhưng trông chị c̣n tươi lắm, tóc cắt ngắn demi garcon, mắt kẻ ch́ xanh nhẹ, da thoa một lớp kem mỏng và xoa chút phấn hồng nữa, nh́n chị rất tươi, sao ai đặt tên chị là Chung Vô Diệm, v́ Nhạn biết, Chung Vô Diệm là vị hoàng hậu được coi là xấu nhất trong lịch sử Trung Hoa.

Nhàn hỏi giật ngược lại:

- Sao là Chung Vô Diệm, chị đẹp lắm mà.

Chị Mận cười tủm tỉm:

- Th́ mấy cô ở đây đặt chứ ai. Chung Vô Diệm là “chim vô dụng” đó mà. Chim chị  không được xử dụng nữa, chỉ c̣n dùng để đi tè thôi…Biết chưa?

Chị Mận nói vậy rồi cười vang lên hắt hắt. Một cô gái trẻ ngồi ở ghế trên chồm xuống:

- Cô Mận độc thân nhưng nhiều bồ lắm đấy.

Chị Mận đáp ngay:

- Ừ, bồ tau nhiều lắm, đó là mấy chàng “người t́nh chân run run” ngồi đầy ở Phước Lộc Thọ đấy.

À, th́ ra, ở đây mấy bà, mấy cô chưa chồng hay đă li dị, sống một ḿnh đều là “chung vô diệm” cả.

 

Nhạn được ông Tánh đặt tên là Nina, theo vần đầu của chữ Nhạn. Nàng nghe cũng hay hay.

Ngồi làm chung, con Huyên thỏ thẻ kể lể bên tai Nhạn:

- Tiệm ḿnh các chị “chung vô diệm” nhiều lắm, như chị Mận, chị B́nh, con Jennifer, con Nhung…

Con Huyên đúng là bà tám, nhưng là bà tám dễ thương, chuyên kể chuyện vui, hài hước, tầm xàm vô thưởng vô phạt, kể xong ai cũng cười ré lên.

Con Huyên nhởn nhơ tám:

- Chị Mận th́ đă li dị chồng, sống một ḿnh nuôi đứa con gái 20 tuổi đi học đại học, chị Nhung th́ chồng về VN cưới dẫn qua cũng đă 10 năm. Sang đây một thời gian chồng chị bị bệnh thận, phải đi lọc máu tuần 3 lần, chị vất vă lo cho chồng, tội nghiệp lắm. Lúc nào rảnh chị c̣n đi chùa để làm công quả nữa. C̣n con Nhung, vợ chồng có đứa con trai 8 tuổi th́ thằng chồng về VN có bồ, rồi qua li dị, nó ở vậy nuôi con, nhưng nó không quên được thằng chồng bội bạc. Nó ăn nói miệng đốp chát bổ bả nhưng không hại ai, nó không có bồ, nó sợ có bồ mà khi thằng chồng muốn quay lại, nó không quay lại được. C̣n con Jennifer, thằng chồng chơi x́ ke, bỏ qua tiểu bang lạnh…Đó là những mảnh đời đau thương, nên cũng   chung vô diệm” cả đó, chị Nhạn à.

Con Hân vừa mài móng, vừa rủ rỉ với Nhạn, tuy quy định trong giờ làm việc tất cả thợ không được nói tiếng Việt, nhưng ông Tánh dễ tính, nên bọn thợ qua mặt vù vù. Nói tiếng Việt th́ bọn Mễ, bọn Mỹ biết ǵ đâu mà hiểu.

Đám thợ gần hai mươi người, khi lên xe th́ họ tranh nhau nói. Người th́ kể chuyện gia đ́nh, chuyện người chồng đi làm hăng bị mấy cô chọc ghẹo ra sao. Người th́ kể chuyện con vô đại học, học hết Master c̣n muốn tiếp tục theo học để lấy Ph.D. Khoe con có lẽ là hạnh phúc nhất của các bậc cha mẹ, nên nhiều chị đă say mê kể về con ḿnh, không để ư đến người chung quanh muốn nghe hay không.

Khi xe di chuyển trên phi wê, tiếng các cô rào rào chuyền qua nhau như một bản hợp xướng.

Khi đến tiệm, có khách vào th́ những cố gái Việt Nam duyên dáng thế kia được đổi thành tên Mỹ, được ông Tánh kêu tên, như các cô được sinh ra và lớn lên tại nước Mỹ này từ thuở mới lọt ḷng mẹ không bằng, Kelly, Jennifer, Nina, Diamond, Vicky…Rồi me ni kiu, pe ni kiu, phun set, mát xa, hoát, hoát bi ki ni… loạn xà ngầu cả lên.

Ông Tánh tính hay thương người, thấy cô Thuận ốm yếu gầy g̣ như cây sậy nên hay giúp đỡ, lúc th́ chuyển cho Thuận hộp bao tay, cái giũa, hay hơn một chút là cho Thuận làm tơn đầu. Dĩ nhiên có nhiều người bất b́nh, tức tối v́ mất miếng ăn. Nhất là với cô Đào, nổi tiếng là thẳng như ruột ngựa. Cô Đào thấy vậy nên lên tiếng trống không:

- Tôi sẽ nói lại với bà xă ổng cho biết tay, chứ tức không chịu nổi.

Chị Mận nghe được liền lên tiếng:

- Bà Tánh mà nghe được, là bả  "ngắt mồng" bà trước rồi về cắt chim ổng sau. Bà đừng có xớn xác.

Cô Đào là người bạo mồm bạo miệng, ruột để ngoài da, thấy ǵ là nói đó, không để trong ḷng được. Đào có một ông chồng rất gia trưởng, nên cô vừa làm neo, vừa về nhà lo con cái, nấu nướng. Ông chồng chỉ lo coi TV, đọc báo, rồi đợi cô xong việc là đ̣i ṭm tem. Dù tức ông chồng chẳng phụ giúp được ǵ ḿnh, chỉ lo chuyện đó, nhưng cô Đào cũng cảm thấy vui, nên buổi sáng hôm sau,  vừa leo lên xe đă khoe ngay với cả bọn:

- Thằng lớn nhà tôi nh́n cái mặt lầm lầm ĺ ĺ đáng ghét vậy, chứ thằng nhỏ của nó th́ dễ thương lắm. Hồi hôm ổng wậy tui quá trời, ôi biển hồ lai láng…

Con Nhung liền la thét lên:

- Bà có im đi không, bà không biết tôi là chung vô diệm đă sáu tháng rồi không, mà đem mỡ trơi trước miệng mèo thế hả?.

Ở đây dĩ nhiên cũng có những tia nh́n soi mói bất b́nh khi một cô thợ được nhiều khách hẹn, hay ông Tánh kêu tơn không đều. Con người th́ chuyện trâu cột ghét trâu ăn là chuyện thường ngày ở huyện, nhưng không có chuyện ǵ xô xát lớn.

Những từ như chung vô diệm, ngứa háng, ngắt hột, bấm mồng…những em neo coi đó là niềm vui đầu ngày, nụ cười cuối ngày, vô thưởng vô phạt, mục đích là cười cho đủ lăng quên những nhọc nhằn khi ngồi rửa chân cho con Mỹ đen, con Mễ. Gót chân bọn nó để đến cả chục ngày không rửa, da đóng vảy từng lớp. Xoa bóp, giũa, sơn, bôi, quẹt, mát xa, ôi, mệt mỏi rả rời…Họ coi đó những câu nói đùa, nói tục, là những chuyện cười của ba giai tú xuất.

 

Nhạn thấy ḿnh cần sống nâng lên một bực, là tại sao ḿnh làm ra tiền, ḿnh có tiền mà ḿnh cứ sống khổ măi như hồi ở Việt Nam thế kia. Con gái đàn bà ai không thích lược là, trang điểm.

Những ngày nghỉ, Nhạn rủ Thuật đi sốp ping. Cái ánh sáng của các mo sao hấp dẫn thế. Bao nhiêu là quần áo, đồ trang điểm, nước hoa, son phấn…đă quyến Nhạn. Cái nghề đề dây nhơ ngày trước đă cuốn hút nàng. Nhạn say mê đi dạo và chong mắt lên những dăy quần áo, hàng hiệu, hàng giạt, hàng xeo, đủ cả. Nàng say mê nhưng nàng cũng biết túi tiền ḿnh có đến đâu, vào Macy’s mua phấn son, vào Forever mua áo quần, vào… vào…vào…nhưng nàng đứng lựa từng món hàng, 5 đồng, 7 đồng, đến 10, 20 hay cao lắm là 30 đồng là cùng. Nàng mặc vào thấy đẹp, thấy sang cả, v́ vóc dáng nàng rất mi nhon…Thế nên ai cũng cứ bảo, thợ neo ăn diện như…ca sĩ.

Đi ăn cưới hoặc đi tiệc tùng với Thuật, Nhạn xách cái xách Eo Vy, đeo chiếc nhẫn hột 5 cara và 3 chiếc ṿng 3 ngàn, như vậy nàng cũng đủ để ngẩng mặt lên với đời.

 

Buổi tối về nằm với Thuật và con, Nhạn thấy ḿnh có một hạnh phúc nhẹ nhàng. Quẳng đàng sau lưng những chộn rộn ban ngày, Nhạn ôm tấm lưng to bè của Thuật, nói giọng nũng nịu:

- Anh có chê em là em neo không?

Thuật trả lời nàng theo một câu hát của hề Vân Sơn:

- Neo, neo, neo, neo em đâu có bèo. Em không là chung vô diệm mà anh cũng chưa là chân run run…

 

Trần Yên Ḥa