Nhng Đêm Không Ng

Phương Duy – TDC






1-

Vũ Hoàng là bạn thân học cùng lớp với tôi ở bên Việt Nam trước 1975.
Sau đó anh ra trường và đi dạy trung học. Tôi không rơ gia đ́nh anh có “bùa phép” ǵ mà bạn bè đều  được Bộ Quốc Pḥng, Nha Động viên đưa lệnh gọi  vào nếm cơm lính ở quân trường vơ khoa Thủ Đức với thực đơn nhàm chán “ Ḅ, Gà, Cá, Heo” ít thay đổi trong tuần, th́ Vũ vẫn  mặc quần áo dân sự sống tại thành phố Saigon mà quân cảnh không hề đụng đến anh.
1975  khi bạn bè “ở lại giữ nước” theo lệnh của vị Tổng Tư Lệnh Tối Cao của Quân lực Việt-Nam Cộng Ḥa, rồi phải buông súng theo lệnh của Vị Tổng Thống sau cùng của miền Nam đều đi tù cải tạo th́ Vũ lanh chân xuống tàu hải quân đi qua Mỹ ngay sau ngày 30 tháng Tư 1975.

Khi tôi vượt biển và được thanh lọc qua định cư ở Mỹ năm 1980, th́ Vũ  Hoàng mang tên mới Robert Vu mà bạn bè thường gọi đùa với anh là Bob Vu, đọc theo giọng Việt nghe rất “ hấp dẩn,  đă có cơ ngơi và công việc làm ăn vững. Anh là một trọng những nhà địa ốc thành công nhất cư ngụ vùng Thung Lũng Điện tử này. Những ngôi nhà đồ sộ tọa lạc trên đồi núi giá bạc triệu đôla khi được anh chào hàng là bán được giá ngay. Khách hàng của anh khá đông v́ biết anh luôn giữ đúng câu anh đă quảng cáo “lấy thành tín làm đầu”.

Dù đă ở Mỹ khá lâu, tôi vẫn độc thân chưa chịu bước đi bước nữa,  nên ngoài th́  giờ đi làm ở một công ty điện tử,  tôi thừa nhiều th́ giờ. Thỉnh thoảng Vũ cũng rủ tôi đi xem nhà với nhiều khách hàng của anh v́ Vũ thường  gợi ư khuyên tôi nên tham gia vào ngành địa ốc đang “ăn nên làm ra” để vài năm nữa xin về hưu khi đủ quarters làm việc, đóng thuế th́ passer qua ngay. Tôi đồng ư với ư tốt đối với tôi của Vũ.

Đi xem nhà cũng là thú vui cuối tuần của tôi. Tôi nhận thấy Bob Vu  chào hàng vàbán nhà rất nhanh. Có nhiều lúc tôi nghĩ trong đầu “ngôi nhà này giá cao e khó deal, thế mà Vũ giải thích, mà giải thích trung thực, kết cuộc cũng bán được ngay.

Một ngày thứ sáu nhằm ngày 13, Bob  Vu  chở tôi đi ngang qua một ngôi nhà rất lớn, trông rất đẹp… nhưng trước sân vào cửa chính h́nh như chủ nhân đặt ba tảng đá màu đen to như một cái bàn bureau choán cả lối vào nhà. Vũ nói với tôi: “ Chỉ có ngôi nhà này là moa chịu thua không bán được thôi!”.

Tôi ngạc nhiên. Tôi nói với Vũ:

“Có lẽ bị mấy cục đá đen “có vẻ hăm tài” đặt trước cửa phải không?. Sao lại không cho dời đi để bớt “u ám?”.

Vũ giải thích:

“Mấy tảng đá đen mới “ếm” gần đây thôi. V́ chủ nhân bảo” nhà có ma”, nên nhờ thầy đia lư nổi danh mời từ bên Hongkong sang xem “phong thủy để trị tà ma”. Nhà có ma, nên khách hàng của Bob Vu cũng không ai muốn vào xem. Mà ai lại điên khi bỏ tiền mua căn nhà ma quái?

Nghe vậy, tôi đề nghị với Bob Vu:

“Tuần sau, moa được nghỉ phép thường niên, toa cho moa vào ở vài ngày, xem ma như thế nào v́ moa đang viết truyện “ Một Thoáng Liêu Trai” đang cạn cốt truyện, được không?”

Nghe tôi đề nghị, Vũ nói:

“Cậu có bị “mát dây” hay “thất t́nh”…mà  không sợ nguy hiểm tính mạng?”

Tôi cười và nói với Vũ:

“Đây là thời gian moa yêu đời nhất v́ có đề tài để viết truyện “ma”. Mà đây là một “phóng sự ma như các phóng viên ra tận chiến trường Iran, IraqAfghanistan viết phóng sự chiến trường trung thực vậy. Có nguy hiểm, moa biết, nhưng cũng “vui v́ nghề nghiệp!” mà ḿnh chọn lựa.



2-

Bob Vu hỏi đi hỏi lại tôi nhiều lần:

“Cậu c̣n có ư định vào ở nhà này?”

Tôi trả lời không ngập ngừng:

“Bien sur  mà!”

Vũ đành miễn cưỡng mở cửa đưa tôi vào xem ngôi nhà này.

Khu nhà có bốn pḥng ngủ rộng rải. Một pḥng khách , một nhà bếp… tất cả đều dọn sạch sẽ và trống trơn. Sau khi đi xem các pḥng, tôi rủ Vũ ra xem vườn cây chung quanh. Cây cao và hơi rậm rạp. Tôi thấy cũng như những ngôi nhà mà tôi đă đi xem với Vũ trước đây. Chỉ có lần này khác biệt chút xíu là được rỉ vào tai “nhà có ma”. Nhưng chưa thấy ma nên tôi xem như  “ne pas!”. Tôi rất tự tin và cảm thấy rất  đáp ứng đúng ư thích mạo hiểm của tôi. Nh́n sang Bob Vu, tôi nhận xét anh lo sợ và không yên tâm chút nào. Chỉ chờ tôi tỏ vẻ sợ là anh rủ tôi thoát ra khỏi nơi đây ngay.

Tôi nói với Vũ:

“Tôi không thể nào “zulu” khỏi mục tiêu được”.

Tôi quên là bạn tôi chưa hề mặc quân phục th́ làm sao hiểu nổi nghĩa bóng danh từ thuần túy quân sự “zulu” này được. Anh đi bên cạnh tôi mà anh xem như tôi là người đang bảo vệ anh không bằng. Để giúp Bob bớt sợ, tôi t́m những câu chuyện liêu trai mà trong thời gian mặc áo lính, tôi đă trải qua lúc đầu cũng e sợ nhưng rốt cuộc cũng an b́nh.

Sau khi ṿng quanh xem nhà xong. Vũ hỏi tôi lần nữa cho yên tâm:

“Cậu nhất định… chứ?”

Vâng, quyết tâm!”

Thế th́ khi nào cậu… vào nhà…”

“Sáng sớm ngày mai.”

Bob Vu trao ch́a khóa cho tôi và dặn:

“Cậu dùng cellphone liên lạc với tôi ngay khi gặp trục trặc, tôi chuẩn bị một số trai bạn…đến giải cứu cậu ngay.”

Tôi cố cười một “nụ cười cầu tài”và nói cho Vũ yên tâm:

“Chẳng có ǵ nguy hiểm đâu…cậu cứ yên chí…”

Bob Vu nh́n thẳng vào đôi mắt của tôi, nh́n thân thể tôi, không rơ anh đang nghĩ ǵ trong đầu?

Tôi nói với Vũ:

“Tôi sẽ làm môi giới cho cậu bán hoặc cho thuê ngôi nhà nàysau khi tôi “ thương lượng với ma, nếu thật trong nhà này đang có ma hiền lành.”



3-

Tôi cũng thường đi lên núi, đi các công viên nổi tiếng cắm trại đôi ngày với một số bạn hướng đạo nên tôi rất yên  tâm khi chuẩn bị những vật dụng mang theo khi đến “thám hiểm” ngôi nhà ma này.

Một lều vải, một túi ngủ dă ngoại, một đèn pin,  một máy nghe CD nhạc êm dịu, một bi-đông nước trà, một cell phone, một máy ảnh, một cuốn sổ… dùng ghi lại những sự việc sẽ xảy ra..

Sáng sớm sau khi đi ra tiệm ăn sáng và uống cà phê xong, tôi mua thêm ít thức ăn khô (loại dă chiến) để dùng bữa trưa và chiều.

Tôi mở cửa, bước vào căn nhà. Tôi dựng lều nơi pḥng khách. Đặt tất cả vật dụng trong lều.

Ban ngày, ánh sáng trong pḥng sáng trưng. Tôi đi vào các pḥng để quan sát. Pḥng trống chẳng có bày trí vật dụng ǵ. Ngay cả màn cửa nơi cửa sổ cũng không có.

Th́ giờ trôi qua rất chậm. Có lẽ v́ “thời gian tâm lư” khác với thời gian thông thường diễn tiến hàng ngày. Tôi ra ngoài vườn để xem lại cây cối và định hướng khi cần… Chẳng ǵ khác lạ để tôi có thể quan tâm hoặc đề pḥng sự nguy hiểm…

Rồi bóng đêm buông xuống.

Sau khi ăn tối. Tôi chun vào túi ngủ và nằm ngủ trong căn lều  đặt nơi pḥng khách trống trơn.

Giấc ngủ b́nh thường dễ dàng đến với tôi, một người sống độc thân, cô đơn như mọi ngày đă qua.

Bỗng tôi thức giấc khi nghe nhiều tiếng động lạ trong nhà. Mắt tôi nh́n rơ đèn thắp sáng các pḥng trong nhà. Pḥng khách trang hoàng rất mỹ thuật: Nhiều tủ sắp xếp các cuốn sách b́a da, gáy vàng. Một piano à queue… bàn ghế tiện nghi sang trọng.

Bốn pḥng ngủ đều đầy đủ bàn ghế, giường nệm… tiếng nhạc êm dịu phát ra vừa đủ nghe.

Căn pḥng gần chỗ pḥng khách tôi đang nằm bước ra một thiếu nữ xinh xinh, nét tây phương, người tầm thước… nàng đang bước những bước đi nhẹ nhàng đến chỗ tôi… Tôi vẫn yên lặng quan sát.

Nàng nh́n tôi và mỉm cười. Có lẽ, tôi nghĩ nhanh là tôi đang bị đôi mắt đẹp của nàng thôi miên ngay,  nhờ vậy mà tôi không thấy sợ hăi khi biết ḿnh đang tiếp xúc với “ma” trong ngôi nhà ma quái như bạn tôi Bob Vu đă kể và rất lo sợ cho tính mạng của tôi đêm nay.

“Chào anh bạn,

Lâu lắm chúng tôi mới gặp được một người bạn mới, vừa khỏe mạnh vừa dạn dĩ!” người đẹp nói với tôi.

Tôi vội ngồi dậy, vừa quan sát vừa tính kế t́m cách “rút lui an toàn” nếu có điều ǵ nguy hiểm xẩy ra.

Nàng nói tiếp khi thấy tôi im lặng:

“Chúng tôi muốn mời bạn xuống nhà bếp…. tôi sẽ giới thiệu bạn với ba người bạn gái rất xinh của tôi đang chờ đón bạn…”

Tôi đứng lên và đi theo sau cô gái.

Ban ngày, khi tôi vào đây thấy nhà bếp trống trơn, nhưng bây giờ bàn ghế, vật dụng đều bày biện đầy đủ như một căn nhà mẫu mà vài ngày trước đây Bob Vu đă dẫn tôi đi xem cùng với khách hàng của Vũ.

Ba cô gái trẻ đang ngồi nơi bàn có nhiều đĩa thức ăn đang bốc khói, bên cạnh nhưng ly rượu vang đỏ, đứng lên chào tôi và tự giới thiệu:

“Tôi là Liz, sinh viên, hai mươi hai tuổi… hân hạnh …”

Tôi, Sophie, sinh viên, hai mươi mốt tuổi..”

Debbie, hai mươi hai tuổi và người bạn được chúng tôi cử ra mời bạn là Josephine, hai mươi bốn tuổi.”

Josephine nói:

“Chúng tôi cùng trọ ở đây để theo học tại Santa Clara University.”

Sau khi nghe các người đẹp giới thiệu, tôi trả lời:

“Rất hân hạnh được biết các bạn, tôi là David Nguyen, bốn mươi bốn  tuổi, độc thân.”

Sau khi giới thiệu, chúng tôi ngồi ăn chuyện tṛ với nhau rất vui như những người bạn thân lâu ngày mới gặp lại nhau.

Đêm đă khuya, Josephine nói nhỏ với tôi:

“Bạn vào pḥng bên cạnh này để nằm ngủ cho thoải mái chứ nằm dưới sàn nhà th́ không tiện nghi chút nào.”

Tôi uống nhiều ly rượu vang nên buồn ngủ, nghe Josephine nói vậy nên tôi xin phép đi ngủ trước.

Các cô c̣n ngồi nghe nhạc nơi pḥng khách.

Không rơ tôi đă ngủ trong bao lâu. Tôi chợt tỉnh giấc. Nhờ ánh sáng lờ mờ nơi ngọn đèn chong ngủ nơi đầu giường, tôi nh́n thấy Josephine đang nằm bên tôi. Có lẽ khi thức giậc, tôi cụ cựa hơi mạnh nên làm người bạn ngủ bên  cạnh thức giấc theo.

Josephine kích động tôi và chúng tôi vào cuộc t́nh đam mê ngay không kịp suy nghĩ.



Nghe tiếng chuông điện thoại, tôi cầm cell phone nghe. Đầu dây bên kia, Bob Vu hỏi ngay:

“Cậu thế nào rồi?”

Tôi  ấm ớ trả lời:

“Anh chưa chết đâu em…  hát nhại theo một ca khúc nổi tiếng…. Vũ ơi! Tớ c̣n lên lạc điện thoại và c̣n cười đùa với cậu như hế này… th́ dĩ nhiên “quân ta vô sự” rồi phải không? Bạn có vui ḷng gia hạn cho tớ bốn năm đêm nữa để tớ có đủ thời gian tối thiểu vui đùa với ma, được không?”

Vũ bây giờ mới nở một nụ cười:

“Tùy cậu. Nếu cậu thấy “an toàn trên xa lộ” th́ ở đó mấy ngày cũng được. Nhưng cậu đừng liều đó nghe. Lỡ cậu “tịch” trong đó, chắc phía trước cửa sẽ có thêm vài tảng đá đen nữa để “truy niệm David Nguyễn” đó. Và ngôi nhà này sẽ vĩnh viễn “ miễn bán muôn năm!”. Tôi là một realtor, tôi không bao giờ muốn  như  thế. Chào cậu. Hăy giữ ǵn tính mạng!”

Từ năy đến giờ, tôi nói chuyện điện thoại với Vũ mà chưa ra khỏi túi ngủ và căn lều.

Tôi ngạc nhiên khi thấy ḿnh…. như người tỉnh giấc sau một đêm ngủ b́nh thường chỉ gặp và sống trong giấc mộng đẹp mà thôi. Tôi ngồi dậy. Nh́n ngôi nhà không thấy ǵ khác lạ. Nhà trống trơn và sạch sẽ như lúc tôi đặt chân đến đây.

Nh́n đồng hồ tay chỉ 8:00AM, tôi đi  uống cà phê và ăn sáng rồi lái xe về nhà trọ để tiếp tục công việc hàng ngày.

Sáu giờ chiều, tôi trở lại “ngôi nhà ma”.



4-

Tôi có thói quen đi ngủ sớm.
Nửa khuya nghe tiếng động mạnh nên tôi thức giấc. Nh́n phía ngoài lều tôi thấy kiều nữ tóc vàng Debbie đang  cười khi nh́n tôi. Tôi trỗi dậy ngay và chào nàng.

Debbie nói:

“Hôm nay em được cử đi mời anh ra pḥng khách để thưởng thức ngón đàn piano của cô sinh viên âm nhạc Liz biểu diễn…”

Tôi theo Debbie đến ngồi trên sofa gần đàn piano.

Tối nay trông cô nào cũng xinh hơn trong bộ áo quần  như đang đi dự dạ hội.

Liz đang ngồi nơi đàn dương cầm.

Debbie giới thiệu:

“Buổi tŕnh tấu bắt đầu bằng nhạc khúc “Moon light Sonata. Op.27. No 2. Mvt. 1 của tác giả Nhạc sĩ   Beethoven

Liz đứng lên cúi chào các bạn.
Đôi tay xinh xinh bắt lầu lướt trên những  phím đàn đen trắng, nhả ra những âm thanh thánh thót, tuyệt vời.
Debbie giới thiệu tiếp “ Movment 1 vừa nghe xong lâu chừng 6 phút, hai hành âm kế tiếp Mvt 2 và Mvt 3 kéo dài trong 2 phút và 8 phút.
Tiếng nhạc tiếp tục đưa thính giả thả hồn vào “ Ánh trăng tuyệt vời của thiên tài Beethoven”

Chúng tôi vừa thưởng thức âm nhạc vừa nhâm nhi những cốc cà phê nóng thơm lừng.

Sau đó, chúng tôi chuyện tṛ với nhau rất vui.

Liz kết thúc khi nàng đàn thêm vài nhạc khúc ngắn  như “The Happy Farmer” của Schumann, “Rêverie” Op.15. No.7 của Schumann và “Song of Spring” Op.67. No.6 của Mendelssohn.

Tôi theo lời mời của Debbie vào pḥng của nàng.

***

Tôi thức dậy như mọi ngày vẫn thấy ḿnh ấp ủ trong túi ngủ và dưới căn lều đặt trong pḥng khách. Không thấy ǵ khác lạ.

Những cảnh vui chơi trọng đêm vừa qua rất đam mê, rất tuyệt vời chỉ là giấc mộng trôi qua.

Tôi gọi phone để Bob Vu yên tâm.

Rồi th́ giờ trôi qua đều đều. Đêm thứ ba, Liz ra đón tôi nhập cuộc vui chơi với các người bạn trẻ.

Liz khẽ nói vào tai tôi:

“Chúng ḿnh ra ngoài vườn trông trăng sáng nhé…”

Tôi gật đầu và theo sau nàng ngay.

Mặt trăng tṛn chiếu nguồn ánh sáng huyền ảo. Tôi nói với Liz:

“ Thật  giống như ánh trăng mà Beethoven đă ghi lại bằng những notes nhạc mà tối qua Liz đă cho anh thưởng thức, thật tuyệt vời và đam mê.”Liz quay sang ôm tôi và nàng gắn vào môi tôi một nụ hôn thơm tho và đam mê.

Tối nay đến phiên nàng làm chủ thân xác tôi khi tôi theo nàng về pḥng nàng.

Lại một buổi sáng trở lại. Tiếng xe cộ trước nhà, trong đường phố ồn ào đưa vào chỗ tôi nằm. Tôi ra khỏi túi ngủ và lái xe về nhà trọ.

C̣n đêm nay nữa, có thể là đêm chot trong ngôi nhà ma và cũng có thể là những đêm tiếp theo… nếu tôi c̣n sống và sống “khỏe mạnh”, không bị ma hành, ma hớp hồn…

***

Đúng như tôi dự đoán, mỹ nữ  Sophie, người ít tuổi nhất trong bốn cô sinh viên tối nay là partner của David Nguyen.

Sophie có hàm răng đều dặn, tóc màu nâu xơa xuống hai vai . Mới trông từ đàng sau có thể nghĩ đó là một thiếu nữ Á đông.

Nàng theo học văn chương và triết học. Tôi không ngờ với thế hệ của nàng, với trào lưu văn học hiện đại, với tuổi tác của nàng… mà khi tôi nói chuyện với Sophie mà nàng thổ lộ khi nghiên cứu bài vở ở trường nàng lại mê “Triết học Hiện  Sinh” của thập niên 40-50 của Pháp ở thế kỷ trước.
Thời sinh viên của tôi, tôi cũng mê  Jean-Paul Sartre, Simone de Beauvoir… với “théorie existencialiste”. Giống như những bạn học trường tây với tôi, chúng  tôi đọc say mê  l Être et le Néant, la Nausée, les Mains Sales của Sartres và Mémoires của Beauvoir.

Thời kỳ đó, phong trào này đang lên th́ c̣n có lư, nay Sophie cũng mê, tôi cho là lạ. Nhưng cũng nhờ sư đam mê văn chương, triết học như vậy,
Sophie dặn riêng với tôi:

“Nếu chúng ta c̣n dịp nào gặp nhau lẫn nữa, anh phải là “của riêng của em nhé”. Chúng ta sẽ có nhiều th́ giờ bàn luận về triết lư hiện sinh.”  Tôi đồng ư với nàng.

Tối hôm ấy, tôi là “của riêng” của nàng. Nàng nằm gối vào cánh tay tôi để nghe tôi bàn luận với nàng những ǵ tôi đă học được với những ông thầy dạy triết du học từ bên Paris (Pháp). bên Louvain (Bỉ) mang về truyền bá lại. Nàng rất vui v́ gặp được bạn tri âm.



5-

Sau bốn ngày đêm sống tại ngôi nhà ma này, Bob Vũ lái xe đến thăm tôi vào buổi sáng sớm thứ năm khi tôi vừa tỉnh giấc.

Vũ nh́n tôi từ đầu xuống chân. Trông kỹ mặt tôi, đôi mắt tôi, thân h́nh tôi, rồi nói:

“Tớ trông cậu có vẻ hồng hào hơn, có da thịt hơn, tinh thần hoạt bác hơn lúc trước trông cậu độc thân, gàn gàn, buồn chán. Tớ ngạc nhiên quá.”

Tôi nói:

“Người xưa nói: “một thân thể mạnh khỏe trong tinh thần tráng kiện” c̣n ḿnh lại nghĩ khác “Tinh thần tráng kiện, thoải mái th́ thân thể cũng thay đổi khác chứ?”

“Cậu Vũ Hoàng, ngôi nhà này có nhiều ma thật, nhưng thuộc loại ma hiền “như ma soeur”, ma có học thức, ma mỹ miều….. hy vọng một thời gian nữa sẽ có người chịu bỏ tiền ra mua. Tạm thời “ moa xin làm vật thử nghiệm hoặc người môi giới” đề nghị cậu cho moa thuê ngôi nhà này để ở. Sau đó khách hàng của cậu sẽ thấy “ Mr. David Nguyen b́nh an vô sự” th́ cậu có thể treo bảng “ SALE” như trước. Lợi dụng thời gian moa ở đây sẽ “thương lượng với ma” không làm phiền khách trọ. Sau này, nếu moa có đủ tiền hoặc trời cho trúng số moa sẽ mua căn nhà này v́ moa cảm thấy hạnh phúc khi sống với những con ma trí thức này.

Bob Vu ngồi nghe mà ngẩn ṭ te không hiểu tên bạn ḿnh David Nguyễn tâm thần hay là người b́nh thường đây?

 

Phương Duy – TDC