Em, mùa xuân

và tình cũ

 

 

 

Cầm tình em lang thang khắp phố

thả tim trôi sông , xuân về

bên cuối trời còn ai mắt đỏ

khép lòng theo bóng một người đi .

 

phải nhà ai hoa đỏ đầy thềm

tôi quanh đời bể dâu ngày trước

đường xưa giờ đẫm ướt hơi sương

em đâu đèn giăng mờ cuối phố .

 

Bến sông vắng chuyến phà Đà-Nẵng

chở em qua vội vả cùng sông

đêm thị-thành tối muộn

góc quê trời trở gió chao nghiêng .

 

Em chôn sâu ký-ức tượng buồn

ngôi nhà ngày chia tay em khóc

lần đầu em cuống quít môi hôn

hai ta giữa trời hạnh-phúc .

 

Có phải em quên rồi tiếng hát

buổi quạnh hiu em tay vẩy lên xe

con đường dài sâu đơn độc

còn gì đâu buổi đưa tiễn đi về .

 

Nỗi nhớ ngủ buồn trên những lá xanh

trên cao sao đổi ngôi chìm khuất

em mang tim đi đâu đành bỏ lại mối tình

chôn rồi nghĩa trang người buổi trước .

 

Tình yêu em quanh đây tội nghiệp

bến xuân về tôi đợi chờ ai

vờ bay thôi mộng đời tưởng tiếc

bỏ quên thôi tháng rộng năm dài .

 

Em bơ vơ hạt bụi bên trời

cầm tình đi bỏ chiều nắng tắt

đêm rơi mù theo ánh đèn khuya

hoài niệm qua một thời dại trẻ .

 

Và mùa đông lạnh người quê quán

thắp mắt em một chút xuân về

môi má em hồng chiều xuân muộn

để tôi rót sầu theo một ngày đi .

 

Có phải chiều nay em bên chợ quê

mưa bay qua dỗ lòng em tím tái

là cánh hoa xuân nở buổi xuân thì

đêm quay lại nghe tiếng ai gọi mãi

 

Tôi ly rượu đầy suốt đời phiêu dạt

em đi lẻ bóng đò xưa

hoàng hôn trải trên sông lặng lẻ

đợi chờ ai ngày cũ quay về .

 

ngã ba đường em bỏ con tim

tình yêu người hề đâu không trở lại

suốt đời tôi hoài mãi đi tìm

biết ngày nào em quay về bến .

 

Đã qua rồi hoang trôi đâu đó

em còn nhớ không ngày tết quê nhà

mưa pha sương trong cơn mưa bụi

nhớ em nhiều chiều rét ngọt ba mươi .

 

về không em hờn tủi quê nghèo

thắp lên ai tình mênh mông nhớ

khói cơm chiều thả mái liêu xiêu

ngoài vườn xuân trải đầy cỏ .

 

Em của tôi ơi còn có nhớ 

cả một đời dăm mắt bóng hình ai

 

Huy Uyên

(4 tết Bính-Thân)