Tạ Lỗi
Anh ngồi
đây với tâm hồn bão
nổi
Nhớ về
quê, nhớ quá những ngã tình
Nơi quê
mình em vẫn
nằm yên giấc ?
Thời gian
đi như xé nát tim anh
Em cứ trách…muôn đời em cứ trách…
Con tim anh nào hóa thạch bao giờ !
Sống đành phải lao vào cuộc dâu bể
Nhưng hồn anh mãi mãi vẫn là thơ
Chỉ có tiếc vì đường đời quá
rộng
Mà chúng mình tuổi mộng chẳng dài thêm
Đối với anh, quê hương là nhựa
sống
Nuôi anh từng năm tháng thiếu vắng em
Dịp nào đó hồn thiêng em trở giấc
Hãy về thăm lối cũ lúc sinh thời
Kể anh nghe về những gì còn, mất
Đà Nẵng ơi, nỗi nhớ chẳng hề
vơi
Ôi nhớ quá con đường làng dẫn lối
Nại Hiên Tây với nhịp bước ngập
ngừng
Ngày hai buổi qua Viện Chàm im tiếng
Thời khắc chìm trong hơi thở rưng rưng
Em có thấy trường Sao Mai một thuở
Còn lung linh tuổi ngọc buổi tan trường
Tà áo
trắng bay bay trong gió thoảng
Rải giọt
tình dọc suốt Lê Đình
Dương ?
Có tiện
thể, em xuôi đường Độc Lập
Ghé chợ
Hàn xem thử
có còn không
Đường rây
sắt và trạm ga xe lửa
Sát bến
sông, anh từng nhảy tắm truồng ?
Em đừng
vội, cứ khoan thai
nhịp bước
Dọc bờ
sông, dọc theo bến
Bạch Đằng
Tòa Thị
Chính còn uy nghi gió
lộng
Hay thả hồn tâm sự với
vầng trăng ?
Sẵn ghế
đá, em ngồi nghỉ một chút
Rồi theo đường râm mát dọc
Quang Trung
Con đường tình thuở xưa mình thường hẹn
Cất giùm
anh những thương nhớ ngập lòng
Đến ngã
tư, nghe lời anh rẽ
trái
Thăm mái
trường Phan Thanh Giản thân quen
Ngày ly
loạn biết ai còn ai
mất
Và chừ
đây ai tiếp bước sách đèn ?
Vẫn lề
trái, đi chừng hai trăm mét
Trường của
anh sẽ đợi đón mừng em
Phan Châu
Trinh hình như còn oai lắm ?
Nơi ẩn
sâu mối tình đẹp vạn niên
Anh không
nhắc, dĩ nhiên em cũng
ghé ?
Nghe họa
mi ríu rít khắp sân trường
Nhẹ như
tơ và mềm hơn cả lụa
Ôi, muôn
đời Hồng Đức đẹp trong sương !
Chừ chắc
mệt? Thôi em về nghỉ
khỏe
Ghé chợ
Cồn tìm gì đó để
ăn
Nào ốc
hút, ốc xào hay mì Quảng
Muốn no nhiều thì bánh ướt chả nem
Đó em
thấy, làm răng anh quên
được
Nơi chôn
nhau cắt rún… mớ tình
thâm
Hẹn bữa
khác, anh nhờ em đi
tiếp
Thăm những
nơi anh nhớ đến khóc thầm
Tuyền Linh