Vài Tuyn Ngn

An Phú Vang

 

Một Ngày Ở Torrance

 

105-002

 

Thầy tôi gọi tên thành phố là Tourane khi nhắc về Đà Nẵng trong giờ Pháp Văn. Mai Tuyết Ánh cũng nhắc tôi một lần khi đọc “Gửi Xa Đà Nẵng, Gửi Gần Torrance”. Tôi nói tôi biết. Thầy Lư Châu đă nhắc đến tên đó của thành phố cũ cho cả bọn; những đứa học tṛ lớp Thất 1 Phan Chu Trinh năm 1968 như Anh què Trần Ngọc Anh, Phạm May, Cung Thế Hồng Minh, Dương Chánh Nhân, Lê Đức Sơn Nam, Lê Phước Thịnh, Lê Xuân Dung [ca sĩ của lớp sau này ở Virginia], và Nguyễn Văn Nhân làm thơ “như cóc coi đời ra chi”, tay viết cự phách từ thuở c̣n đi học.
C̣n nhiều đứa nữa mà tôi không có đủ giờ viết ra trong lúc đang làm việc. Tôi “trốn” vào “office” bắt đầu “Một Ngày Ở Torrance” khi nhớ em “texted” khuya qua: “Viết xong cho em đọc với!” Giờ nghe con nhỏ người Pháp “très bien” ở văn pḥng bên cạnh, tôi nhớ đến những giờ học Pháp Văn sinh ngữ chính với thầy xa đó, thời trung học Phan Chu Trinh. Động từ “avoir” rồi động từ “être” cứ thế mà chia” “J’ai, Tu as…” rồi “Je suis, Tu es…” Nhưng tôi nhớ thầy nhất vào những năm học sau, lúc làm trưởng lớp và pḥng học chính là pḥng một, từ sân bóng rổ đi lên.
Thầy đi dạy trễ. Trong lớp tụi nó ồn ào như vỡ chợ. Trần Đ́nh Tuyến từ chỗ ngồi đi lên bục gỗ, viết vào bảng đen: “C’est un Lư Châu!” Đọc th́ đúng nhưng khi Tuyến hét lớn lên cho cả lớp nghe “Xe tông Lư Châu!” th́ chuyện bắt đầu.
Thầy Lư Châu xuất hiện ngay cửa lớp. Thầy nghe hết. Mặt đỏ lên v́ giận. Thầy hỏi ai viết khi Tuyến c̣n xớ rớ trên bục. Thuận tay thầy bợp tai đứa học tṛ tinh nghịch. Tuyến né. Thầy quật ngược tay lại. Tuyến lại né. Lúc này mới biết những ngày đi tập vơ Vô Vi Nam ở sân vận động Chi Lăng giúp Tuyến. Thầy càng giận đánh càng hụt. Đến khi thầy Ngộ đang dạy Anh Văn lớp kế bên sang can chuyện đó mới chấm dứt.
Về sau không thấy Tuyến trở lại lớp. Nó học lớp đêm để nhảy lớp ở trường Ánh Sáng với Nguyễn Đức Đương, Xí bèo Nguyễn Thành Hảo. Đà Nẵng mất, Tuyến có đến nhà hỏi tin tôi như lời đám em kể lại. Sau đó nó biệt tích đến giờ. Tôi nhớ Tuyến nói thầy Trần Đại Tăng là anh em với ba Tuyến. Tôi “emailed” thầy hỏi tin về Tuyến cũng trên mười mấy năm. Lần thứ nh́ tôi hỏi lại thầy cách đây mấy năm trước khi thầy mất, thầy có trả lời là không có ai quen tên Tuyến. Tôi chịu! T́m không ra Trần Đ́nh Tuyến. Thằng bạn phá nhất lớp thời đó.

Hôm qua em cũng nhắc về thầy Lư Châu trong quán trưa. Một ngày của hai đứa bên này Thái B́nh Dương nhưng cứ chạy lui qua biển, chạy ngược về thành phố khi Đà Nẵng vừa thoát khỏi cái tên Tourane.
Chạy hết biển rồi cũng về tới Torrance.”
Em nói thêm:
“Tourane, Đà Nẵng.”
Tôi lái xe, ham nói chuyện chẳng biết đang chạy về đâu.
Ḿnh lạc đường rồi em.”
Google Map” léo nhéo từ điện thoại cầm tay chỉ đường đi đến Guitar Center. Cách hướng dẫn sao kỳ kỳ dầu tôi có thể nh́n thấy cửa tiệm bên tay phải. Tôi cầm cái điện thoại diễu diễu:
“Ê! Im đi một tí được không. Để tao t́m đường.”
Mua không được đàn hai đứa trở lại nhà. Tôi lạc đường, chạy lui chạy tới cuối cùng rũ nhau vào quán trưa.
Ăn ǵ nghe em. Trưa rồi em đói.”
Em ăn chay. Răng c̣n đau anh ăn được không?”
Cái má phải bầu bầu giống như h́nh chụp làm thẻ học sinh hồi thi vào đệ thất. Em biết, anh đọc Tuổi Hoa, tập làm thơ gửi về ṭa soạn. Tốn tiền tem mà chưa thấy tên ở b́a sau trong mục bài nhận được! Lúc đó về Huế, anh Vĩnh cầm cuốn Tuổi Hoa, chỉ tên anh ta trong số những người gửi bài vào. Anh phục sát đất dầu không biết bài đó có được chọn đăng! Rồi anh Đức kể chuyện Ngô Cang với bài thơ “T́nh Qua Lớp Học Đêm” đăng ở tạp chí Phổ Thông. Tụi cùng lớp chọc tác giả thức đêm thức khuya đến ốm o để làm thơ. Mộng có bài đăng báo của anh tan thành mây khói khi thầy Phục, dạy thế cô Hoài năm lớp nh́ bên trường Nam Tiểu Học chấm bài luận anh viết. ‘Mực đỏ của thầy nhiều hơn mực xanh của học tṛ trong bốn trang giấy xích lô.’ Thầy về sau qua dạy bên Nguyễn Hiền đó. Em biết không?”
“Ủa về sau sao anh viết?”
“Th́ lính tráng buồn buồn viết chơi.
Thua. Chạy đi Mỹ càng buồn nên viết nữa…”
“…”
“Cũng may. Có dịp tập để làm thơ em đọc!”
“Anh phịa!”
“Muốn nghe nữa không?”

Tôi đưa cái h́nh nhà lấy từ “google” chỉ em:
“Nơi anh ở với Trung Hậu những ngày đầu tiên ở Mỹ khi xuất trại. 451 Franklin Buffalo, New York. Nhà của ông Louis.  Ông họa sĩ người Ư. Em thấy tấm bảng Louis Art Work không?

Con bé nh́n, có lẻ nhận không ra bảng hiệu bên tay phải căn nhà. Mấy mươi năm rồi không biết chủ nhận Louis c̣n sống ở đó. Chiều tháng 10 năm 1975 ở Buffalo, Trung Hậu đến bên cửa sổ, nh́n xuống con đường trước mặt, hỏi tôi:
“Mi c̣n tiền hội bảo trợ cho không?”
C̣n.”
“Đưa tao.
Tao mua vé xe buưt trở về trại tỵ nạn. Ở đây buồn quá.”
Tôi nh́n nó:
“Xuất trại hai thằng. Mi vào trại lại bỏ tao cho ai!”

Tôi nh́n con bé đang ăn mấy cuốn đồ chay.
Không ngon?”
Anh ăn một cuốn đi.”
Con bé đưa cuốn c̣n lại với nước chấm.
Anh sẽ nhai một bên để tránh chỗ nha sĩ mổ.”
Mà thuốc tê tan rồi. Anh có thấy đau không? Về nhà em đưa thuốc cho uống.”
Ǵ chứ thuốc men là nghề của nàng. Tôi gật đầu.
Lúc này em ốm. Lo phải không?”
“Đâu có.
Em vẫn vậy. 105! Về nhà em chỉ cho.”

Con bé bước lại cái cân ở góc nhà cân thử. Tôi tin khi nh́n con số.
Em nhẹ. Anh đỡ má được th́ em nhẹ!”

 

Ru Me Thời Mới

 

Hàng xóm nếu nghe được câu: “Má mập!” có lẻ ngạc nhiên như em từng ph́ cười. Nhưng nếu nghe thêm câu nữa: “Con thương má mập lắm!” sẽ có chuyện để nói.
Bà cụ đă già lắm, ngơ ngơ ngác ngác như người đăng trí, quay mặt qua” “Hứ…” rồi nh́n ra đường ngơ ngơ tiếp. Đứa con nói lớn hơn. Mẹ như nhận ra được chữ “mập” quen quen nên quay lại căi:” Mập chi?” Con ph́ cười, biết ít ra mẹ c̣n tỉnh được tí.
Có lần tôi nói em nghe má anh không c̣n biết ǵ nữa. Bác sĩ bảo bị bênh mất trí nhớ, thêm lăng tai. Bà cụ trở thành một em bé chín mươi, lâu lâu mở cửa bỏ gác trọ đi hoang, con đi làm về t́m đỏ con mắt. Nhưng không biết sao mỗi lần nhắc dến chữ “má mập” bên tai là má tỉnh, lên giọng Quảng Nam cải ngay. “Mập chi mi! To xương thôi.” Th́ ra trong “triệu điều quên” má c̣n nhớ được điều này để những khi má ngồi buồn, tôi đến bên nói lớn vào tai “má mập” để coi có thế nào không. Ông bác sĩ săn sóc cho má có lẻ không biết được điều này cũng như những tối bà cụ nằm trong pḥng nói với chính ḿnh; buồn buồn cuốn hết đồ ngủ dẹp qua một bên và nằm vậy trên tấm nệm! Có đêm, sau những lần trải lại giường, t́m tả dơ má dấu, tẩy cho bớt hôi pḥng ngủ thằng con phải năn nỉ: “Má ơi!  đừng quậy nữa. Mai con c̣n đi làm” mà má có biết ǵ đâu. Mặt cứ ngơ ngơ, mắt tṛn xoe nh́n. Cái nh́n của một người mất trí!
Nghe tôi dỗ má tôi như những ngày con c̣n nhỏ chắc em phải ph́ cười. “Má ngủ đi mai con cho hai đồng.” Má trả giá: “Năm đồng”. Tôi cười. Vậy là má đuợc được. “Nhưng má nằm lên giường th́ phải nằm yên. Đừng ngồi dậy xếp chăn xếp gối nữa.” Má tôi ngó tôi cười cười. Nụ cười ngây ngô không biết ǵ cả. “Ngủ đi má mai con mua cho ba cái xe hơi màu đỏ!” Má tôi vẫn thích xe màu đỏ. “Một chiếc để về Đà Nẵng lái đi chợ Đống Đa. Một chiếc lái đi Nha Trang thăm d́ út…” Không biết má có hiểu ǵ không những câu “ru me thời mới” ./.

 

An Phú Vang
29 tháng 11, 2016

 

Q U Y Ê N  B O O K - nna

http://nguyennaman.wordpress.com/

Góc nhỏ của An và bằng hữu https://ci4.googleusercontent.com/proxy/CPn9jBic-nnqLG5BOuARLnwXcNd783kzYXWHDgzbkSjV8JSUDkImBzrGjHw_5YApr6RQktCzzHphB1XmSloxbA4=s0-d-e1-ft#http://l.yimg.com/a/i/mesg/tsmileys2/04.gif