Nhng Cánh Hoa N Mun

Thiên Lư

(truyện dài, kỳ 2)

 

 

 

 

    Từ ngày gặp lại Vy, Quỳnh vui lắm, ngày cuối tuần nào nếu không đi chợ hay đi shopping với nhau, th́ Quỳnh lại ngồi ôm cái điện thoại tṛ chuyện với Vy hầu như suốt ngày, khiến mấy đứa em Quỳnh phải gắt lên: “Gớm, hai bà làm ǵ mà cứ như là hai mụ “ô môi” đó, nói dai như đỉa.”

     Một ngày gần cuối năm, Vy bất ngờ đến nhà Quỳnh rủ đi Cali chơi. Vy hào hứng với mục đích của chuyến đi là, nhà bác Vy năm nào cũng có tiệc tất niên họp mặt mấy ông bạn không quân hồi xưa của anh Minh, là anh họ của Vy. Chà vui lắm nhe, bác Vy bảo đây là thời gian thuận tiện cho tụi ḿnh “kiếm chồng”.  Anh Minh c̣n bảo; Cali người Việt đông, ḿnh mà qua bển thường xuyên là mau có chồng lắm đó.

Quỳnh nhớ đến ba lần mai mốt khi trước, rồi ngao ngán nói:

-        Đẹp như Vy c̣n hy vọng chứ héo úa như Quỳnh th́ chỉ có ma ngó.

Vy xỉa trán Quỳnh:

-        Bỏ cái ư nghĩ mặc cảm đó đi, mà coi. Vy xoay mặt Quỳnh lại, Quỳnh cũng đâu có tệ lắm đâu, chịu khó sửa soạn lên một chút là được. Thằng Hoà nhà Vy nó thích Quỳnh lắm đó, cứ khen chị Quỳnh dễ thương có nét hao hao như ca sĩ Ái Vân, lại còn hát hay nữa.

Quỳnh xí nhỏ:

-        Thôi đi, nó tưởng tượng quá rồi đó, mắt nó cận nặng, nhìn gà hóa quốc, lẫn lộn rồi nói nhảm như con nít.

 Vy trợn mắt:

-        Cái ǵ, nó ngoài ba mươi rồi đó mà chê con nít, tội nghiệp cho cái thằng em ḿnh bao nhiêu em trẻ chung quanh không thích lại đi thích bà bạn “già” của chị.

Câu nói của Vy gợi cho Quỳnh nhớ đến hồi còn làm việc ở trường Mẫu giáo với Vy. Lúc đó Quỳnh đảm trách nhiệm vụ trưởng ban văn nghệ, mỗi lần tập dợt ca múa cho học trò đi thi là Hoà luôn có mặt ở trường để đánh đàn cho các lớp. Lần nào tập văn nghệ xong Hoà cũng lẩn quẩn trong lớp Quỳnh mà không chịu về, làm Quỳnh mấy lần bị hiệu trưởng khiển trách. Trong ánh mắt sáng vui, cử chỉ ân cần săn đón cùng sự “vâng lời” nhiệt tình của Hoà đối với Quỳnh,  Ḥa măi là một cậu em nhỏ như em trai của Quỳnh thôi.

Chuyến khởi hành đi Cali không làm cho Quỳnh háo hức như Vy, nó vui hẳn lên và nói chuyện luyến thoắng trên tàu. Quỳnh chợt nhận ra nét trẻ con hăy c̣n thấp thoáng trên nét mặt Vy. Hy vọng kỳ này Vy sẽ kiếm được một ông bồ như ư muốn.

     Bác Tú, bác của Vy có năm người con, 4 anh con trai và một cô con gái út là chị Khuê, lớn hơn Vy và Quỳnh độ vài tuổi.  Người con trai lớn của bác là sĩ quan nhảy dù, nghe nói anh học Vơ Bị ra, đă hy sinh. C̣n lại anh Hoàng, anh Minh và anh Hải.  Ba anh đều đi lính không quân cả, anh Hoàng hồi xưa bay khu trục, c̣n anh Minh th́ bay trực thăng, anh là phi đội trưởng. Anh Hải chỉ mới là sinh viên học bay thôi, anh vừa học xong khoá bay th́ chiến tranh đă kết thúc. Tất cả các anh chị đă có gia đ́nh, con cái đều sắp lên đại học. Bác Tú ở với vợ chồng anh Minh. Nhà anh thật là rộng lớn và sang trọng, Quỳnh bước vào nhà anh mà thấy choáng ngợp trước bao nhiêu là đồ đẹp, từ bức tranh thêu h́nh chữ S, đến những cái b́nh cổ đủ loại, khắc chạm tinh vi. Cảnh bày biện đồ đạc ngăn nắp, đầy mỹ thuật, khiến Quỳnh nh́n ngơ ngẩn và cứ phải luôn chép miệng, đẹp quá, đẹp quá!

     Bữa tiệc chiều 30 thật là một tiệc lớn, anh Minh dành một căn pḥng rộng phiá  sau nhà làm nơi họp mặt bạn bè.  Không biết có bao nhiêu khách mời đến dự mà Quỳnh thấy đông quá, từ pḥng khách ra tới ngoài vườn, chỗ nào cũng đầy người. Khách đàn ông, khách đàn bà, ai cũng mặc đồ đẹp. Nh́n họ, Quỳnh thấy ḿnh quê mùa làm sao trong bộ váy con nít mua vội ở Dillar. Móng tay không sơn, tóc không chải, trông luộm thuộm quá. Quỳnh ngại chỗ đông người, lại không quen ai nên cứ quanh quẩn trong bếp đợi bác Tú, hay chị Khuê, chị Minh sai vặt. Vy th́ thoắt qua bếp rồi lại biến đi, chẳng biết nó đi đâu. Quỳnh cố nhướng mắt ra ngoài vườn sau để t́m Vy, th́ nghe chị Khuê gọi:

-        Quỳnh ơi, bưng mấy cái dĩa “nuts” này ra bàn cho mấy ổng khai vị đi.

Quỳnh hỏi lại:

-        Bưng ra đâu hả chị pḥng khách hay là pḥng ăn?

Chị Khuê chỉ tay về phía trước:

-        Mấy tướng hăy c̣n ngồi ở pḥng khách mà. Quỳnh cứ bưng ra bàn ngoài đó được rồi.

Quỳnh hăng hái dạ lớn, bưng một khay 4 đĩa nuts ra ngoài, nhưng vừa bước ra khỏi nhà bếp để lên pḥng khách. Quỳnh bỗng giật ḿnh thấy khoảng hai chục người đàn ông ngồi chung quanh bàn cười cợt, tán gẫu. Quỳnh e ngại quay đầu trở lại nhà bếp, ngập ngừng nói với chị Khuê:

-        Chị Khuê ơi… mấy ổng …ngồi tràn lan đông quá, em…

-        Em mắc cỡ phải không? Đông th́ sao. Tiếng Vy từ đâu vọng tới ngắt ngang lời Quỳnh, rồi Vy xuất hiện rực rỡ trong cái áo gấm xường xám màu tím thẫm, trẻ trung xinh đẹp với mái tóc kẹp một nửa trên đỉnh đầu, chảy dài xuống vai trông thật mượt mà. Nh́n Vy, không ai có thể tin là Vy đang ở tuổi ba mươi tám. Quỳnh chưa kịp lên tiếng khen th́ Vy đă với tay đỡ lấy cái khay- đưa đây để Vy bưng ra cho, già đầu rồi mà c̣n mắc cỡ như con nít!

Vy nhanh nhẹn bước ra ngoài, tiếng chị Khuê vói theo:

-        Con người ta thế chứ ai trơ trẽn như mày.

 Vy trả lời to:

-        Nhiều khi phải trơ trẽn th́ mới đối đầu nổi với mấy ông bạn say của ông xă chị đó, rồi cao giọng thêm- phải không mấy anh? 

Tiếng anh Minh:

-        Cái ǵ thế?

Vy quay người một ṿng khuỵu chân xuống diễu cợt:

-        Dạ, đây là món khai vị của các ngài.

Quỳnh nghe tiếng đàn ông:

-        Ồ, cô em waitress nào mà xinh vậy?

Tiếng Vy:

-        Nhớ cho em tiền tip hậu hĩ chút nhe. Ủa sao không ai mời em một ly vậy?

Tiếng anh Minh:

-        Đây là Vy em cô cậu với tao từ xứ núi Denver sang đấy.  Rồi anh quay sang Vy- Mày đứng xớ rớ đó làm ǵ qua bên này, có biết uống không mà hỏi.

-        Chào người đẹp Denver, con gái xứ lạnh thiệt đẹp năo nùng.

Quỳnh ph́ cười khi nghe câu nói đó, rồi như ṭ ṃ, Quỳnh rón rén đến bức mành ở ô cửa nhỏ trông ra pḥng khách.

Tiếng Vy:

-        Cứ rót đi, em uống cho coi.

-         Thiệt không, rượu mạnh đó nghe.

-        Mạnh hay nhẹ ǵ em cũng làm tuốt, đưa ly cho em!

 Quỳnh ngạc nhiên, mắt trợn to nh́n Vy đang bưng ly rượu nốc cạn. Trời đất, nó tập uống rượu từ khi nào vậy? Càng sững sờ trước sự bạo dạn của Vy, nó chạy lăng xăng hết cụng ly với ông này, rồi đến cụng ly với ông khác, miệng không ngớt nói chúc mừng như một bà điên. Vy bắt đầu loạng choạng khi nốc hết ly thứ ba, anh Minh kéo nó ngồi xuống gần anh:

-        Thôi đủ rồi, đừng có uống nữa.

Vy lảm nhảm:

-        Một năm em uống có một ngày cuối năm thôi, uống để quên đời phút chốc mà.

TIếng một người đàn ông:

-        Cô em mày chịu chơi ghê há Minh. Cổ nói đúng đó.

Rồi ông ta tiến lại gần Vy ngồi xuống, quàng tay qua vai Vy đùa cợt:

-        Em nói có lư đó, anh cũng muốn uống với em một ly.  Vy lắc mạnh đầu nói:

-        Anh à, anh mà không bỏ cái tay anh ra khỏi bờ vai em là em sẽ đổ rượu lên mặt anh đó nghe.

Câu nói của Vy làm Quỳnh giật ḿnh nhăn mặt. Ôi trời ơi, sao Vy dạn miệng quá. Anh Minh nháy bạn:

-        Thôi mày đi chỗ khác đi, một đứa điên đủ chết rồi, thêm mày nữa chắc tao điên thiệt đó.

Người đàn ông bỏ tay ra cười cười:

-        Xin lỗi nghe, mượn cái vai một chút cho thêm t́nh thân mà. Đâu có biết người đẹp khó quá vậy.

Vy vụt đứng lên khoát tay:

-        Thôi để em đi vô phụ mấy chị, hẹn mấy anh hiệp hai nghe.

Vy lao vào bếp ngồi phịch ngay xuống cái ghế, hai tay đưa lên xoa xoa hai bên thái dương nói:

-        Trời! rượu thấm nhanh ghê, đau đầu thiệt.

Quỳnh đến gần Vy hỏi:

-        Vy biết uống rượu lúc nào vậy?

-        Hồi lúc còn học college, Vy có làm thêm khâu pha chế rượu với các loại thức uống ở nhà hàng. Ngày nào cũng pha; cũng nếm riết rồi quen. Ê, mà rượu pha uống ngon lắm nhe Quỳnh.

Quỳnh ṭ ṃ hỏi lại:

-        Vậy hả? Vị nó ra làm sao?

-        Nó nhiều vị lắm, có ngọt, có nồng, có cay. Bữa nào có dịp tui pha cho bà uống thử.

Chị Khuê lên tiếng:

-        Thôi đừng có dụ con Quỳnh nữa. Mày có biết mày múa ra sao sau khi mày uống không?

Vy căi:

-        Em biết uống có liều lượng lắm chứ, đâu có tới nỗi phải múa may. Chị cứ nghĩ xấu cho em chị không hà.

Chị Minh góp tiếng cười xoà:

-        Trêu cô một tí cho vui chứ ai mà nghĩ xấu, thôi này, mỗi người một tay phụ dọn bàn ăn đi chứ.

Vy đứng lên chao đảo, Quỳnh nắm tay bạn:

-        Có đi được không, hay ngồi xuống nghỉ chút đi.

Vy khoát tay, nói như đùa:

-         Không sao, Vy chưa ngă v́ rượu đâu, tửu lượng Vy cao lắm.

Nói rồi, Vy bước tới quầy bếp, bưng những đĩa thức ăn ra bàn theo sự chỉ dẫn của chị Minh và chị Khuê. Quỳnh cũng theo chân Vy và hai chị bày biện. 

Bữa tiệc bắt đầu trong sự ồn ào vui nhộn của đủ loại âm thanh. Tiếng nói chuyện của quí bà, tiếng cười đùa của quí ông, tiếng nhạc xập x́nh từ chiếc máy CD quyện vào nhau.Vy nhanh chân chen vào bàn ngồi chung với mấy cặp vợ chồng bạn của anh Minh. Tiếng Vy huyên thuyên, luôn tạo tiếng cười cho mọi người sau mỗi câu pha tṛ. Quỳnh thán phục cho sự duyên dáng và hoạt bát của Vy, chắc thế nào nó cũng “dính” được một chàng cựu không quân “độc thân”…Tiếng bác Tú hỏi làm Quỳnh giật ḿnh:

-        Này Quỳnh, sao không vào trong ấy ngồi ăn với cái Vy cho vui. Đây là chỗ của mấy cháu nhỏ mà, cô Quỳnh ngồi sai chỗ rồi.

Quỳnh lắc đầu:

-        Dạ không sao, cháu thích ngồi đây với mấy bé vui hơn, ngoài đó đông người quá, cháu chẳng quen ai…

Bác Tú cười ngắt lời:

-        Đông th́ cũng bạn bè quen của anh Minh cả, trước lạ sau quen.

Tiếng chị Khuê:

-        Quỳnh này nó nhát hơn con Vy nhà ḿnh.

Bác Tú ngắm Quỳnh cười:

-  Ừ, trông cái Quỳnh hiền dịu chứ nhỉ! Vy nhà này th́ sắc xảo quá.

Quỳnh cười ngượng ngùng:

-        Cháu thích tính vui vẻ, thân thiện của Vy, dễ có bạn bác à.

Chị Khuê xen vào:

-        Trời ơi, nó miệng lưỡi ngọt ngào lắm, ai mà nghe nó th́ có chết…  

Bác Tú đập vai chị Khuê:

-        Mày chỉ nói quàng cho nó, ngọt ngào mà chết là thế nào…

-        Chứ mẹ xem không phải sao, miệng lúc nào cũng nhai nhải chuyện làm mai cho nó, tiêu chuẩn của nó đưa ra cái nào cũng dễ. Rốt cục bao nhiêu đám tới, ai nó cũng chê. Già kén kẹn hom.

Bác Tú nhẹ nhàng nói:

-        Th́ cũng phải hạp nhăn nó mới ưng chứ.

Chợt có tiếng cười lớn vang lên ở trong pḥng tiệc làm cuộc nói chuyện của ba người phải dừng lại một chút. Quỳnh nghe tiếng một người đàn ông:

-        Cô Vy liệu lát nữa có nhảy nổi với tụi anh không đó?

Tiếng Vy:

-        Đừng lo, em sẽ nhảy với mỗi anh một bài, em chưa hề ngă v́ rượu bao giờ.

Bác Tú lắc đầu ph́ cười, c̣n chị Khuê th́ tiếp:

-        Đấy mẹ thấy mồm miệng của nó chưa?

-         Th́ cứ để nó vui đi, mốt nó về rồi đến cả năm sau chị em mới lại gặp nhau.

Chị Khuê quay sang Quỳnh phân trần:

-        Quỳnh biết không, chị thương Vy lắm, mấy lần giới thiệu cho nó mấy người, bạn anh Minh, bạn ông xă chị, toàn người tốt cả, ai gặp Vy cũng chịu nó ngay, nó xinh xắn mà em thấy không, vậy đó chứ ai nó cũng chê.

Quỳnh tṛn mắt:

-        Vậy hả chị? Trời ơi em đâu có biết, Vy chẳng bao giờ nói cho em nghe hết.

-        Em biết không, nó chê người ta, nhưng vẫn ngọt ngào cho người ta sự hy vọng, lầm tưởng đến phút cuối mới lắc đầu cái rụi, làm người ta hụt hẫng biết chừng nào.

 Quỳnh ṭ ṃ hỏi:

-        Mà Vy chê người ta cái ǵ vậy chị?

Chị Khuê chặt lưỡi lắc đầu:

-        Chê toàn những cái lảng ̣m không à, như có cái anh Hoà, bạn anh Minh.  Anh đó th́ cũng hiền thôi chứ không hiền lắm, không quân hồi xưa th́ chẳng mấy ai hiền. Anh chàng này mồ côi vợ mấy năm nay rồi, thích Vy dễ sợ, mà Vy chê người ta bụng bự, không chịu. C̣n có một ông làm về computer cũng rất si t́nh Vy, th́ bà chê hói đầu, c̣n ông khác nữa làm maintenance trong nhà thương th́ chê người ta mập…Đó, em thấy không, nó chỉ chê bề ngoài thôi, không chú ư ǵ đến tính t́nh con người ta, là người tốt không đó.

-        Em thiệt không biết là Vy khó như vậy.

-        Không phải khó, mà là nó thích cái mă bề ngoài.

Quỳnh lắc đầu:

-        Không đâu chị à, em nghĩ là Vy cũng chú ư đến tính t́nh con người lắm đó. Giống như bác gái nói tại chưa gặp người hạp nhăn thôi.

-        Em là bạn với Vy lâu th́ em hiểu tính nó hơn, chị cũng mong kỳ này cho nó gặp được người đúng ư nó mơ. Rồi chị kéo tay Quỳnh –đi vô pḥng đó ngồi chơi cho vui Quỳnh, mấy người đang dẹp bàn để nhảy đầm đó.

Quỳmh ghị tay lại:

-        Thôi, thôi cho em xin đi, em không biết nhảy đầm.

-        Th́ ra ngồi chơi xem người ta nhảy cũng vui, đi, để chị giới thiệu em cho cái anh chàng này, coi bộ cũng là người tốt lắm.

Quỳnh nghĩ cách thoái thác:

-        Hay chị ra trước nhe, để em đi bathroom rồi em ra sau.

-        Ừ, nhớ ra nhé.

Chị Khuê vừa quay đi, Quỳnh liền chạy ṿng ra trước pḥng khách rẽ sang trái nhảy vọt lên lầu để vào pḥng ngủ. Tiếng ồn như nhỏ dần phía sau khi Quỳnh đóng cửa lại, rồi gieo ḿnh xuống giường. Một cảm giác êm ái thoải mái chạy dọc trong thân thể, Quỳnh nh́n lên chiếc quạt năm cánh bằng đồng sáng choang, một nỗi nhớ nhà bâng quơ… Quỳnh nhớ cái trần nhà không có quạt trong pḥng ḿnh, nhớ chiếc giường nhỏ và cái mền nỉ cũ. Nhớ con út Thảo ngồi cặm cụi bên cái bàn học nhỏ ghi chép mỗi tối. Quỳnh thấy thương em làm sao, tội cho nó cứ chăm chỉ học hành rồi quên cả tuổi xuân đang qua nhanh. Nhắc đến tuổi xuân, Quỳnh chợt nhớ mẹ tha thiết. Hồi mẹ c̣n sống, duyên phận và tuổi xuân con gái luôn là nỗi lo lắng cho năm búp hoa của mẹ …Theo mẹ, con gái chưa có chồng như là nụ hoa, c̣n có chồng rồi th́ mới là hoa nở. Những bà bạn đi buôn hàng chuyến chung với mẹ thời ấy cũng hay ṭ ṃ ghé qua nhà để xem mặt chị em Quỳnh. Có bà thân thiện th́ nói:

-        Nhà bà có ngũ long công chúa, hậu vận sau này sẽ khá lắm đấy.

Những bà hàng chợ th́ bày tỏ nỗi lo cho mẹ bằng sự phán xét:

-        Ôi dào, nuôi năm trái bom nổ chậm trong nhà thật khổ, đứa nào tới tuổi th́ gả quách đi đứa đó cho bớt phần lo lắng.

Bà khác lại thêm:

-        Phải đấy, gả sớm chừng nào ḿnh đỡ lo chừng ấy, thời buổi khó khăn bây giờ tiền bạc trở thành sức mạnh, con gái hơ hớ ra hễ thấy tiền mà ham là bị dụ dỗ như chơi không thể lường được.

Cứ mỗi bà một câu góp vào đă làm cho mẹ thêm bối rối, thế là chuyện mai mối được bàn thảo trong những lần đi buôn chung. Một đôi khi, Quỳnh nghe được vài câu đối thoại giữa mẹ và các bà bạn, ai cũng đều nhận xét là Quỳnh hiền so với Thanh. Nhưng chữ “hiền” mà các bà  buôn bán đă “gắn” cho Quỳnh  không có nghĩa như một lời khen, mà lại ngụ ư như một sự chê trách nhẹ nhàng, bởi họ là những người đi buôn, họ ưa chuộng cái tính lanh lẹ hoạt bát, và tự nhiên của Thanh. Năm đó, Thanh chỉ mới mười chín, nhỏ hơn Quỳnh hai tuổi,  Thanh đang học năm thứ nhất trung học kế toán tài chánh,Tướng nó cao hơn Quỳnh, tṛn trĩnh, lại thích điều khiển mọi việc trong nhà, nên mới nhìn qua ai cũng tưởng Thanh là chị của Quỳnh. Cô nàng rất giỏi tính toán hay giúp mẹ cộng sổ, cũng như kiểm hàng. Mặc dù mấy bà mối rất thíchThanh, nhưng cô không phải là mục tiêu để mẹ nhắm đến chuyện mối mai, gả bán, mục tiêu của mẹ là Quỳnh; con gái đầu ḷng th́ phải đi trước cho các em noi theo. Quỳnh rất khó chịu và ngượng ngùng trước những cặp mắt quan sát của các bà đă từng có kinh nghiệm đi hỏi vợ cho con trai, và bấy giờ đă là những bà mẹ chồng thật khó tính. Đă mấy lần Quỳnh phản đối mẹ về chuyện này:

-        Thôi mẹ ơi, mẹ đừng có lo chuyện mai mối cho con nữa được không? Vợ chồng là duyên nợ mà, mẹ cố gán ghép hoài con không chịu th́ cũng không thành đâu.

M ẹ trợn mắt:

  -  Không chịu là thế nào, cha mẹ đặt đâu th́ phải ngồi đó, năm nay mày đă hai mươi mốt rồi, không lo chuyện chồng con bây giờ th́ c̣n đợi đến khi nào nữa.

 -  Th́ đợi đến khi bố về đă.

 -    Biết bao giờ bố mày mới về. Mẹ thở dài nói, hôm nọ đi thăm nuôi, tao có hỏi rồi, bố mày bảo việc chồng con của chúng mày không cần phải đợi ông về.

Quỳnh nh́n thấy mẹ rơm rớm nước mắt sau câu nói đó, rồi mẹ buồn rầu dịu giọng tiếp:

-        Mẹ vẫn biết việc dựng vợ gả chồng cho con mà không có bố mày th́ vui vẻ ǵ đâu, nhưng bố mày bị tù đày không có thời hạn về, nếu chờ, thời gian cứ kéo tuổi xuân con gái đi th́ lại khó thêm  ra.

Mẹ lại thở dài, im lặng một lúc, chợt mẹ nh́n Quỳnh gắt nhẹ:

-        Mà mày cũng phải tươi tắn lên một chút coi, c̣n trẻ mà mặt mũi lúc nào trông cũng buồn rười rượi thế kia th́ ai mà muốn ngó.

Quỳnh nhăn mặt nh́n mẹ:

-        Mẹ bảo con phải tươi làm sao, đi làm gặp nhiều thứ phiền toái phải đương đầu, con cười không nổi rồi đó.

-        Con gái dù có buồn lo đến đâu cũng không nên thể hiện ra mặt trông năo nề lại chóng già lắm biết chưa?

Thanh chen vào hỏi:

  -  À, ư mẹ muốn là “trong héo ngoài tươi” đó hả mẹ?  Giống như con đây nè,  phải không?

Mẹ lắc đầu mắng yêu Thanh:

-        Ồ, mày th́ lại toe toét quá, vô duyên chưa nói đă cười.

Thanh căi:

-        Nụ cười bằng mười thang thuốc bổ đó mẹ à.

-        Phải rồi thuốc bổ lắm nên mày cứ cười hoài trông như khỉ đột ấy…

Quỳnh nhắm mắt lại cố không nhớ đến ngày cuối cùng tiễn mẹ… Ngày ấy thật đau đớn quá! … Niềm mơ ước cho năm nụ hoa con gái của mẹ chưa kịp loé lên một ánh sáng nào để nở ra những bông hoa t́nh yêu th́ đă tàn lụi…Nếu người đời ví đàn bà con gái như những cánh hoa th́ đời hoa thật là khổ biết chừng n ào. Hoa chỉ có một thời tươi thắm để cho mọi người nh́n ngắm, nâng niu, trầm trồ. Khi hoa tàn rồi th́ bị vất bỏ không thương tiếc, luật đào thải hiển nhiên đó trong cuộc đời như là sinh lăo bệnh tử.  Thế mà khi nghĩ đến nó, Quỳnh không khỏi bùi ngùi thương cho những ngày tàn của tuổi xuân ḿnh đang đến trong cảnh cô đơn. Buồn cho những lời chế diễu, mỉa mai và cười cợt về một chữ “ế” đầy thương hại. Quỳnh mơ hồ nhớ đến cảnh “ chôn hoa” trong phim “Hồng Lâu Mộng” thuở nào. Một cô tiểu thư trẻ với tính đa cảm khi dạo chơi trong vườn hoa, thấy nhiều cánh hoa rụng trên đất, cô đă khóc thương cho những cánh hoa ấy. Rồi cô tự tay lấy xẻng vừa chôn hoa, vừa đặt bài thơ “Thương Hoa”. Cảnh tượng vớ vẩn đó đă ám ảnh Quỳnh măi cho đến bây giờ…

     Chợt có tiếng sáo vang lên đâu đó thật êm đềm. Quỳnh lắng tai nghe, âm thanh lên bổng xuống trầm trong giai điệu quen của bài: “Con Thuyền Không Bến”. Tiếng sáo nhẹ đưa Quỳnh vào một giấc mơ với năm nụ hoa: Tường Vy, Dạ Quỳnh, Dạ Lan, Dạ Hương, Dạ Thảo trên một chiếc thuyền trôi theo trăng đi t́m bến đậu t́nh yêu. Ồ, mà t́nh yêu đâu có t́m được. T́nh yêu là xuất phát từ trái tim, từ cảm xúc trong tâm hồn. Thuyền hoa đă chẳng tấp được vào bến yêu nào, khi những nụ hoa  c̣n thiếu bàn tay vun bón nên nó cứ trôi, trôi măi, và rồi Quỳnh thiếp đi trong cảm giác trôi êm bên tiếng sáo…

(còn tiếp)

 

Thiên Lư