Niềm Riêng Của
Một Người
Phan Anh
(Gửi anh
H, một thân hữu HNC)
Một
trời tâm sự, tỏ khúc nôi.
Mực
đen, giấy trắng, bút thay lời.
Cuộc đời dâu biển, tang thương
đủ
Nhắc đến ḷng đau, lệ mắt rơi!
“Ngày xưa Hoàng thị” quá xa
xôi.
“Tối nan phong
vũ” của cuộc đời.
Theo ḍng sự kiện,
sâu ḷng đất.
Quẳng gánh - quên đi
- chuyện đă rồi!
Đường
xưa, người cũ, xa ngàn
lối.
Nhắc lại làm chi sóng biển khơi!
Cố
nhân tao ngộ trên đường phố.
Ngước mặt nh́n trời ngắm lá rơi!
Phan Anh
Ghi chú:
Tối nan
phong vũ = giai
đoạn khó khăn,
đen tối nhất
của cuộc đời.