Ch Hoa Trang

Lương Ngc Thành

 

(tiếp theo bài trong đầu tháng 3, 2016)

 

 

 

 

    Ai trong nhà tôi, luôn cả chị Hoa Trang, cũng có nỗi niềm riêng, hàm chứa một sự thật rất nhân bản: thiếu thốn t́nh yêu thương.

 

    Mẹ tôi cố làm quần quật để kiếm tiền và cố quên hết mọi chuyện sau khi ba tôi ra đi. Chị Tư tôi cố phụ giúp cho mẹ vui nhưng người thiếu nữ 17 tuổi nào cũng cần cái riêng tư cho bản thân họ. Chị tán gẩu và dạo phố với một vài chị bạn hàng xóm khi có ngày nghỉ, kể lể về anh Hùng này, anh Tuấn nọ. Họ cần bạn trai, họ cần người bầu bạn. Em tôi, từ khi ba tôi bỏ nhà đi, cũng đă bỏ trường học. Cái thứ em tôi và tôi cần là sự thương yêu chăm sóc, sự quan tâm đến việc học hành của chúng tôi. Suốt ngày lêu lỏng, nó kết bạn cùng lứa tuổi, đi lang thang, quậy phá, uống rượu, hút thuốc. Cũng giống như mọi người, tôi cần một ai đó, thế thôi? Tôi cần một người kề cận, tṛ chuyện, an ủi và chăm sóc.

 

    Chị Trang có hai điều khổ hơn tôi: trọ học và phải phụ công việc nhà như một “con sen”. Chúng tôi có chung một không gian, chung một hoàn cảnh và chúng tôi có chung lứa tuổi dậy th́. Chúng tôi có điều phải hàng ngày: đi học và làm bài tập. Chúng tôi có nhau như một chất kết dính cần thiết, một đằng là bột, đằng kia là nước. Tôi ước ǵ chị ấy là chị ruột của tôi hoặc có thể là chị bà con. Tôi mơ ước phải chị ấy là con trai cũng được. Tôi cũng có lúc ước ǵ chị ấy nhanh chóng có một người bạn trai nào đó. Tôi ước phải chị ấy nhỏ tuổi hơn tôi. Và cũng có một vài lần, tôi ước hoặc tôi hoặc chị ta biến mất.

 

     Trong lớp, tôi thuộc loại hơn trung b́nh. Trong đội bóng rổ tôi cũng chơi khoảng nấc hạng đó. Tôi siêng đi tập v́ đó là cách duy nhất khiến tôi khá hơn, tự tin hơn. Phùng Trương có dạo đến nhà tôi chở tôi đi tập mỗi sáng. Nó mỉm cười lịch sự chào chị Trang nhưng chưa bao giờ chị Trang vẻ khen tặng anh chàng “đẹp trai và vóc dáng đẹp nhất trong khối lớp tôi”. Khi tôi thay xong bộ đồ đi tập bóng rổ, chị ấy ngắm tôi cái cách một bà chị nh́n cậu em trai, một chút ḍ xét, một chút để ư đến áo quần và có cái ǵ đó khiến tôi cảm thấy nhột nhạt. Ngoài Chú Hải hàng tháng ghé đây hỏi thăm, chị Trang chưa hề có khách hay bạn học ghé chơi. Có lần chị hỏi tôi,

 

   “Thành có biết con gái thích cái ǵ nhất không?”

   “Ai mà biết!”

   “Thành có bạn gái bao giờ chưa?

    “Đâu có đâu?”

Chị ta ra điều thuyết giảng,

  “Con gái thích được chăm sóc, được để ư đến, được khen tặng. Con gái nào cũng thích được ai đó để mắt đến, được thương ai đó thương yêu. ”

Tôi cảm thấy nóng đỏ trên hai vành tai và một phần trên mặt. Tôi cố hỏi,

   “À há! Chị có giống như vậy không?”

   “Chứ Trang là cái ǵ? Trang không phải là con gái sao?”

Tôi thật sự bị chị ấy lôi cuốn vào cuộc thảo luận ấy.

   “Trang thích điều ngược lại. Trang thích có người để chăm sóc, có người để Trang khen tặng và có người để Trang lưu ư đến.”

Tôi đoán ra ư của chị ấy nhanh như cái cách chị ta vừa bộc bạch. Tôi không quá đần độn để nhận ra rằng chị ấy ngày càng thích tôi. Tôi chớm lo sợ. Tôi không biết phải nói ra điều này thế nào. Tôi không biết có nên để mọi việc diển ra như thế hay….

   “Thành muốn có bạn gái không? Trang giới thiệu cho.

    Này, Thành đang suy nghĩ ǵ vậy?”

Tôi nối dối để chữa thẹn,

    “Có suy nghĩ ǵ đâu…?”

Tôi thấy mặt nóng bừng như bị sốt. Mồ hôi tay rịn ra, nhịp thở tăng lên và toàn thân ướt như vừa bị xông hơi xong. Tôi nín lặng nhưng tôi ḷng tôi rộn lên một cơn sóng to. Tôi không muốn thấy chị Hoa Trang buồn. Tôi không muốn làm cho bất cứ ai phải phật ḷng, khó chịu, khó xử.

   “Không có ǵ đâu?”

  “Có người thích Thành lắm đó.”

   “Thôi mà!”

Nghiên đầu để rủ mái tóc mềm thưa mỏng chảy tràn lên bờ vai rất gầy, tựa cắm trên ḷng bàn tay trái đang chống trên bàn, chị ta hỏi tôi như một bà chị hỏi thằng em trai,

   “Thành đang nghĩ ǵ vậy?”

Cuối gầm xuống, vân vê tờ giấy nháp, gần nhầu nát trong ḷng bàn tay ẩm ướt mồ hôi lạnh, tôi lí nhí trả lời,

    “Đang nghĩ về việc đi Bảo Lộc học để làm kiểm lâm.”

Chị bất ngờ nhích sát người vào tôi, nắm vội lấy tay tôi,

     “Trang ư muốn hỏi đang bây giờ nè.”

Như bị điện giật, tôi rút tay lại rất nhanh rồi ù té chạy nhanh ra sân trước. Tôi muốn đứng yên ở đó thật lâu cho đến khi mẹ tôi đi làm về. Tôi muốn hóa thành một nhánh trong cây mận ở góc sân. Tôi muốn…

Chị ấy réo gọi tôi.

    “Thành ơi! Đèn sắp hết dầu rồi nè.”

Tôi đáp nhát gừng mà không quay lại nh́n vào trong nhà.

    “Chút xíu nữa có điện lại mà.”

    “Thành chỉ cất cái b́nh dầu giùm coi.”

    “Th́ ở ngay góc tủ chén đó!.

    “Trang sợ lắm. Thành đi lấy giùm đi.”

 

Tôi liếc nh́n lại và nhận ra ánh đèn dầu rất yếu ớt. Tim đèn vừa cháy lụn hay sắp hết dầu như lời chị Trang nói. V́ không muốn mẹ tôi rầy v́ để tắt đèn. Tôi nhanh chân bước vào nhà. Thật khó cho một thằng con trai nhỏ tuổi như tôi trong lúc mà một thiếu nữ cố t́nh t́m cách bắt chẹt trong gian nhà nhỏ ánh sáng lờ mờ. Tôi nhận thấy tay tôi hơi rung và ánh mắt long lanh của chị Hoa Trang.

 

   Đă quen việc cầm cấy đèn dầu đi xuống sau nhà tối om, tôi không có ǵ để e ngại. Nhưng lúc đó ngay đàng sau tôi, một thiếu nữ đi ngay sau bước chân tôi, hơi thở như phà vào gáy của tôi. Tôi chợt rợn cả người. Người đi ngay phía sau ấy rất dể dàng ôm choàng lấy người tôi, quật ngă tôi một cách dể dàng. Ánh đèn dầu không đủ làm sáng tỏ cái ư định của chị Trang trong khi mà cái dự tính đi Bảo Lộc học của tôi th́ sáng trưng như đêm trăng rằm. Đến đoạn hành lang hẹp giửa 2 pḥng ngủ, tôi nghe tiếng chị Trang rít lên,

   “Thành chờ Trang một ít.”

     Ṿng tay mềm mại của chị ấy vừa choàng qua cái ṿng bụng khá thon chắc của tôi. Hơi thở nóng ấm và mùi thơm tự nhiên của chị ta làm tôi rùng ḿnh. Chị ấy áp sát người vào tôi ấn nhẹ tôi vào tường trong khi mà tôi như bị thôi miên tự nảy giờ. Tôi đưa một tay ra sau cố níu hai cánh tay của người thiếu nữ đang tấn công tôi từ phía sau. Cây đèn dầu rơi xuống vở toang ngay khi chị Hoa Trang vừa xoay người tôi lại rồi ôm gh́ tôi vào sát thân thể nóng bừng của y thị như thể nó đang sắp bốc cháy trong bộ đồ ngủ phong thanh.

    “Thành X́ ơi!” Sao nhà tối thui vậy.”

    Tiếng gọi của thằng Hậu từ phía cửa rào vọng lại đă cứu tôi. Ánh đèn của cái bật lửa nhỏ nhoi ấy trên tay nó lúc đó sáng toả như ngọn đèn hải đăng đưa con tàu mất phương hướng của chị Hoa Trang và tôi vào bờ. Chị Hoa Trang vội vả bước lên căn gác phía sau trong khi tôi vừa quay nhanh ra phía trước vừa trả lời thằng Hậu- vị cứu tinh của tôi lúc ấy-

   “Tao… đang t́m cái… bật lửa.”

 

                                         (c̣n tiếp)

 

Lương Ngọc Thành                                                  

Rạch Giá Mar 8, 2016