Nghe Nỗi
Ngậm Ngùi
Muốn gói
chút nắng Sài Gòn
Gởi qua bên ấy…gởi
lòng bên ni
Gởi luôn
nửa tuổi xuân thì
Người còn
để lại từ khi chia
lìa
Gởi Người
một chuỗi sầu khuya
Liêu xiêu
hè phố tàn khuya Sài
Gòn
Gởi Người
nửa giấc lạnh đông
Hắt hiu
hồn mộng mênh mông chiếu
giường
Gởi Người
lúng liếng môi cười
Dư âm
còn đọng một đời khó quên
Gởi Người hai chữ “ yêu em “
Đã thành cổ tự khắc lên tháp ngà
Ngồi đây níu hỏi mây xa
Có chăng bên ấy bóng tà huy xưa
Người còn chờ ánh sao thưa
Đếm từng tuổi mộng kịp vừa
trăng lên
Chim bay bỏ mái tranh
hiền
Bỏ luôn
cánh võng hàng hiên quê
nhà
Bây chừ
đông lạnh mưa qua
Còn ai
núp dưới hiên nhà đợi
mưa
Người đi
từ buổi giao mùa
Có không
bên ấy gió lùa tóc
mây
Vai Người hơi ấm còn đây
Giọt mưa
rụng xuống ngập đầy chiêm bao
Từ hồi
hai bóng chung đôi
Lòng đâu
cổ tích mà ngồi ngóng
trông
Bây chừ
bên ấy lạnh đông
Người ơi,
còn giọt lệ thầm chực rơi ?
Cho tui chung chút
bùi ngùi
Phố khuya
Lê Lợi còn tui còn
Người
Hình như
Người rớt tiếng cười
Trên đường
Nguyễn Huệ loãng vơi tuổi buồn
Tui đi
nhặt bỏ vào hồn
Để tui
có một Sài Gòn của
tui
Bây giờ
đi dưới nắng ui
Người ơi,
nghe nỗi ngậm ngùi vây quanh
Tuyền Linh